Ngục tối ẩm ướt cũ kỹ, tiếng phạm nhân bị dùng cực hình kêu la thảm thiết, nghe bi thống vô cùng, Kỳ Tuyết bị những tiếng kêu của bọn họ làm cho thức giấc. Nàng mệt mỏi ngáp một cái, ngọc thủ khẽ xoa bóp ấn đường đang ẩn ẩn đau, mày nhăn lại thật chặt. Phòng giam này ẩm ướt mục nát, trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường đá lạnh lẽo, trên mặt đất rải rác vài cọng rơm sớm đã mục nát. Thỉnh thoảng cửa đại lao có mấy con chuột lần lượt chạy qua, kèm theo là những tiếng kêu ‘chít chít’ chói tai.
Sắp sang xuân, thời tiết vẫn còn rất lạnh, phòng này duy nhất chỉ có một ô cửa sổ nho nhỏ, đó là nơi duy nhất có ánh mặt trời chiếu vào để cho nàng biết hiện tại là ngày hay đêm. Hiên Viên Vũ, ngươi đúng là đủ lãnh đủ tuyệt!
Từng làn tuyết trắng dày đặc ồ ạt bay vào từ ô cửa sổ nhỏ bé, một vài hạt tuyết vương lại trên tóc nàng. Tuyết, tên của nàng, ý nghĩa là đứa con của tuyết, nhưng mà xem ra, cuộc đời của nàng, có vẻ không được bình yên như cái tên đi!
Kỳ Tuyết nhìn làn tuyết đến ngây người, bên ngoài trời đang là ban ngày, ánh sáng le lói yếu ớt chiếu vào nửa khuôn mặt đang thất thần của nàng, đẹp đẽ mà thản nhiên.
Sau lưng nàng có tiếng hắng giọng, tiếng nói đầy sự giễu cợt mỉa mai vang lên trong ngục tối ẩm ướt:
“Ô, thú vị nha, đây không phải Thái Tử phi Hiên Quốc sao, như thế nào lại ở cái nơi thấp hèn ti tiện này vậy? Xem ra đãi ngộ của phu Thái Tử thật khiến cho người ta vừa vặn được mở rộng tầm mắt nha!”
Kỳ Tuyết quay đầu lại, không đứng dậy, hơi nheo mắt nhìn nam tử chắp tay sau lưng đứng ở cửa phong giam này, mắt vẫn âm trầm đánh giá.
Ừ, mặt mũi sáng sủa, tuấn tú, quần áo một thân sang trọng, bất quá, lại không thể so sánh cùng Hiên Viên Vũ, thật sự là một trời một vực. Nhưng mà, Kỳ Tuyết làm gì có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của người này chứ? Ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Tuyết làm cho người nào đó đứng ở cửa bỗng nhiên có chút xấu hổ không được tự nhiên vuốt vuốt chóp mũi!
“Ngươi là ai?”. Kỳ Tuyết đứng lên, bước về sau hai bước, người này nàng chưa từng gặp, tính là không quen biết đi, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Ấy, nàng không cần lo lắng ta sẽ phi lễ, ta không có ý gì!”. Thấy nàng lui về sau mấy bước, trừng mắt cảnh cáo nhìn mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười xua xua tay.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”. Trong ngục này có binh lính thay phiên nhau canh gác, nếu không phải người có thân phận cực kỳ cao quý, thì làm sao có thể tự do đi lại được?!
“Thái Tử, mời đi bên này!”
Bên ngoài có tiếng cung kính hô to, Cố Lăng biết người đang đến gần là Hiên Viên Vũ, đáy mắt thoáng lạnh lẽo âm ngoan, chỉ là, Kỳ Tuyết hoàn toàn không nhìn ra trong đó đều là hận ý cùng tia máu, khoé môi câu lên nụ cười lạnh lùng, nhìn thoáng qua nàng vẫn bộ dạng phòng bị đó, sát ý rất nhanh liền biến mất:
“Tại hạ Cố Lăng, hiện có chút việc phải rời đi. Sau này nếu có gặp lại, sẽ cùng nàng ôn chuyện! Cáo từ!”.
Cố Lăng trước khi rời đi còn nháy mắt với nàng hai cái, thật sự là khiến lông mao toàn thân nàng dựng hết lên. Nàng và hắn, quen biết nhau sao? Thật thần kinh!
Tiếng bước chân ngày càng tới gần, dáng người quen thuộc dần xuất hiện trước mặt nàng, Kỳ Tuyết có thể nhìn thấy, đáy mắt hắn còn vương chút tức giận, nàng khẽ cụp mi, nói thật khẽ khàng:
“Ngươi đến đây làm gì?”
Mặc dù nàng nói rất nhỏ, nhưng người luyện võ từ nhỏ như Hiên Viên Vũ có thể nghe rõ, chàng mỉm cười, khoé mắt hiện lên một chút châm chọc:
“Như thế nào, phu quân đến đón nàng về nhà của chúng ta!”. Chàng quay đầu sang ra lệnh cho cẩm y vệ phía sau: “Mở cửa cho nàng!”.
“Phụ hoàng muốn gặp riêng ngươi nói chuyện!”. Giọng nói của chàng không nhìn ra chút cảm xúc nào, giống như câu nói ân ái vừa rồi không phải chàng nói vậy!
Người đứng phía sau ‘vâng’ một tiếng, xích ở cửa lập tức buông thõng, cửa lập tức được mở ra.
Đến khi thật sự ra khỏi nhà lao, Kỳ Tuyết còn có chút không thích ứng được với ánh sáng mặt trời, hết tuyết rồi, Kỳ Tuyết có chút nuối tiếc!
Kỳ Tuyết đi phía sau Hiên Viên Vũ, nàng có chút hoài niệm, bởi vì kiếp trước sinh ra trong gia đình giàu có no đủ, cho nên, nàng chỉ cầu được tấm chân tình, nhưng mà khi nghĩ lại thì, nàng sai rồi, hoàn toàn sai rồi, trên đời này, làm gì có thứ gì gọi là mãi mãi cơ chứ? Đặc biệt là chân tình của hoàng gia! Có lẽ, cái nàng cầu ở kiếp này, là sống một đời bình an, chỉ cần no bụng, áo ấm đủ mặc, có một chốn để nương thân, sống một đời bình an không tranh đấu là được rồi! Nhưng mà muốn thực hiện được điều đó đối với một Thái Tử phi như nàng mà nói, thực sự là có chút khó khăn!
“Thái Tử, ta biết, chuyện xảy ra ngày hôm đó, ngài cũng nhìn ra, là Mộng Điệp rõ ràng cố ý, ta không trách ngài. Ta có thể đáp ứng ngài, sau này nếu không có việc gì đại sự, ta sẽ không vô cớ gây sự, cũng không quản nàng ta náo loạn cái gì trong phủ Thái Tử. Nhưng ngài cũng phải đáp ứng ta, sau này, chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa!”. Kỳ Tuyết sắc mặt không đổi sau khi nói một hơi dài, lúc đàm phán, Kỳ Tuyết đã sóng vai đi ngang bằng với chàng. Kỳ Tuyết cũng không có để ý tới sắc mặt của chàng đang vô cùng khó coi, khuôn mặt yêu nghiệt cau có, chẳng lẽ làm thê tử của Hiên Viên Vũ hắn khiến nàng khó chịu đến vậy?!
“Ngươi dám đặt điều kiện với Bản Thái Tử? Ngươi là người đầu tiên!”. Mày của chàng hơi nhướn lên nhìn Kỳ Tuyết, lại nhìn thấy tròng mắt lấp lánh khi nói về vấn đề này, nơi nào đó sâu trong tâm trí lại cảm thấy có chút khó chịu không tên.
Kỳ Tuyết mân môi, hơi cụp mi xuống, thở dài:
“Ta nào dám, ngài là Thái Tử, ta chỉ là một nữ nhân không quyền lực, nào dám đặt điều kiện với ngài. Sớm muộn gì ngài cũng sẽ hưu ta. Ta chỉ là muốn chắc chắn một số chuyện thôi!”
Hiên Viên Vũ không nói gì, suốt cả quãng đường từ ngoài cửa đại lao đến cổng chính, hai người đều duy trì sự trầm mặc khó nói.
Bên ngoài, một cỗ kiệu sang trọng đã vì hai người mà được chuẩn bị, cỗ kiệu xa hoa, đỉnh kiệu được đính một viên Dạ Minh Châu to và sáng chói, dưới ánh mặt trời, nó càng rực rỡ toả sáng hơn bao giờ hết, gỗ được chạm khắc rồng bay phượng múa – rồng phượng, là biểu tượng của Hoàng gia.
Suốt cả quãng đường, do mệt mỏi, Kỳ Tuyết vừa đặt mông ngồi xuống đã quên mất hình tượng, ngáp to một cái, hai mắt liền díu lại, mi mắt nặng xuống, không bao lâu liền ngủ mất. Mà ngồi ở bên cạnh, Hiên Viên Vũ trong đầu không ngừng hiện lên vẻ mặt âm ngoan lãnh lệ của Mộng Điệp, chàng luôn cảm thấy lần trở về này của Mộng Điệp là điềm báo của going tố, lại cảm thấy,… tâm của Mộng Điệp không còn thuần khiết như trước nữa!