Chương 36: Dịch dung

Đại điện xa hoa, dưới ánh nến lập loè, những viên dạ minh châu quý hiếm ở cửa điện lại càng làm chúng thêm sáng chói. Tử Hạ một thân bạch y tao nhã, mạn sa che đi dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh nhạt, trên trán có nốt chu sa hình ngọn lửa màu lam nhạt do luyện Huyền Tiên Tâm Phát, hơn nữa, loại khí chất tự nhiên trên người nàng làm người khác chú ý. Nàng ngồi trên ghế Cung chủ bọc da hổ, đứng đằng sau là con Bạch Điêu và Bạch Hổ, Bạch Hổ bây giờ đang là thời kỳ đổi lông, khắp người lông rụng – cực kỳ đáng thương, còn đang mắt bé trừng mắt to với Bạch Điêu. Ngồi bên phải là Sở Dạ Nguyệt - một thân xiêm y tím nhạt, khăn sa mạn trên mặt cũng không làm giảm đi phần nào cái vẻ đẹp như hoa anh túc, làm cho người ta dễ dàng bị sa vào. Trên môi Sở Nguyệt luôn treo nụ cười cùng hơi thở vô hại, dường như Thái Sơn có ở ngay trên đầu thì cũng không làm tắt được nụ cười giễu cợt đó nơi khoé môi nàng.

Phía dưới là những người trực thuộc tiếp quản của một chức năng ở Huyền Cơ.

“Các vị huynh đệ, chúng ta từ nay về sau, cùng nhau làm việc, chung sống công bằng. Chỉ cần các vị không phản lại lời thề với Huyền Cơ, Huyền Cơ cũng nhất định sẽ không bạc đãi các vị. Nào, Liễu Tử Hạ ta kính các vị một ly!”. Tử Hạ nói, chất giọng vẫn lành lạnh cùng khuôn mặt thản nhiên như cũ không đổi, mặt cũng không biến sắc lấy một cái!

Sau đó, mọi người bắt đầu nhập tiệc ra mắt, tiếng nói ồn ào cả điện. Sở Dạ Nguyệt ôm chén rượu, uống đến hồng cả mặt, thỉnh thoảng còn nhìn Tử Hạ mà nháy mắt quyến rũ một cái, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo chán!

Ở lại một lúc, hai người liền lấy cớ đã say để ra ngoài!

Bên ngoài, Tử Hạ mặc cho gió lạnh quất vào mặt, vẫn nhắm mắt lại, dang hai tay ra, hít sâu một hơi, cảm giác này, thật sảng khoái!

“Sẽ phải đi thật sao?”. Sở Dạ Nguyệt lúc này đã đi phía, cũng không quay đầu lại mà hỏi Tử Hạ.

“Đó là một loại trách nhiệm!”

Dưới ánh trăng tĩnh mịch, giọng nói của hai người rất nhỏ. Tử Hạ và Sở Nguyệt đi bộ đến một đình viện nhỏ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Không gian chìm trong im lặng một lúc, lát sau, Tử Hạ mới mở miệng, phá vỡ cục diện trầm mặc:

“Sở Nguyệt, cậu có thể làm giúp mình một chiếc mặt nạ?”.

Tử Hạ liếc nhìn ánh trăng đêm, gió lạnh từng cơn thổi qua, chiếc khăn trên mặt Sở Nguyệt khẽ bay bay, lộ ra khoé môi hơi nhếch lên, cười thật tà mị xấu xa:

“Dịch dung? Bao lâu?”.

Trước câu hỏi của Sở Nguyệt, Tử Hạ khẽ cụp mi, hơi suy nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu, trả lời:

“Mình không biết, thời gian có lẽ là nửa tháng, hoặc nửa năm!”

Sở Nguyệt mím môi, nghĩ một chút, ở hiện đại, mỗi khi làm nhiệm vụ mà không muốn để người khác thấy khuôn mặt thật, các nàng đều dịch dung để che dấu, mà nàng lại phụ trách khoản dịch dung và thiết kế bản vẽ vũ khí. Lần này, xem ra lại phải gϊếŧ người rồi, bởi vì, nếu dịch dung trong khoảng thời gian ngắn, dùng mặt nạ da làm bằng nhựa dẻo, còn dịch dung một thời gian dài, là phải dùng da thật, sau đó xử lý qua chất hoá học là có thể dùng được. Sở Nguyệt cũng theo ánh mắt của Tử Hạ mà nhìn theo ánh trăng, trăng đêm nay tròn to và rất sáng, nàng bất giác bị kích ứng bởi không khí lạnh quét qua mà sởn da gà, cố gắng kéo ca áo lông ở vai:

“Nếu vậy, hay là nữ phẫn nam trang đi!”

“Cũng được!”

*****************

Tử Hạ đứng trước gương đồng nhìn khuôn mặt đã bị thay đổi sau khi dịch dung của mình. Khuôn mặt trắng nõn khuynh thành bị bao phủ bởi làn da ngăm đen lốm đốm tàn nhang và đồi mồi.

Từ trước đến giờ, nàng vẫn luôn khâm phục Sở Nguyệt về khoản dịch dung. Tử Hạ đã thay một thân nam trang nâu gụ cổ hủ cũ nát, che dấu dáng người thanh mảnh của nàng.

Sở Nguyệt đắc ý nhìn Tử Hạ, lại thầm khen ngợi chính mình, quả nhiên tay nghề vẫn như cũ! Loại mặt nạ dịch dung không phải là ai muốn làm là cũng có thể làm được, nếu chỉ là dịch dung khoản một tuần, thì có thể dùng phương pháp phổ thông truyền thống để làm ra một chiếc mặt nạ bằng da giả. Nhưng nhiệm vụ mà cái lão đầu kia giao cho Tử Hạ lại có chút khó khăn, cho nên nàng nghĩ, nên sử dụng mặt nạ bằng da người thật, tiện lợi ở chỗ, sử dụng lâu ngày cũng không dễ bị phát hiện, có thể đỏ mặt, bặm môi, bị đánh thì sưng tấy. Chiếc mặt nạ này là do nàng lột từ trên người một nam nhân còn sống ở phủ Diệp Vương. Bởi lần này, Tử Hạ phải đi tìm bản đồ long mạch của Tứ Quốc – chính là Lan Thương Đại Lục. Một tháng trước, Huyết Ảnh nhận được tin tức từ tình báo, nói nơi ngự của long mạch gặp chấn động mạnh, mà long mạch ở nơi nào, hoàn toàn không có người nào biết, đương nhiên, phải cần có bản đồ!

“Trong thời gian mình không có ở đây, hay là cậu giúp mình tìm Lăng Thiên Ân và Diệp Vân Du đi!”. Không khí đang yên tĩnh, Tử Hạ bỗng lên tiếng, Sở Nguyệt cũng theo lời nói của Tử Hạ mà trầm mặc, ánh mắt tà mị cũng trở nên nghiêm túc, nhìn Tử Hạ, gật đầu một cái:

“Nhưng, bằng cách nào?”

Tử Hạ khẽ nhếch môi, cười có chút giễu cợt:

“À, mới tới đây có chưa đầy hai tháng mà đã quên thiên phú kiếp trước rồi sao? Không phải sở trường của cậu là thiết kế vẽ tranh sao? Mau quên vậy?!”

* * *

“Chủ nhân!”. Nữ tử toàn thân hắc y, quỳ xuống, mặc dù giọng nói bình tĩnh, nhưng đôi mắt không dám ngẩng đầu lên lại có vẻ sợ hãi! Phải, ả ta sợ hãi, chính là sợ sự ác độc của nam nhân ngồi trên cao kia. Sự âm hiểm và tàn nhẫn của hắn chỉ có thể hơn, chứ không kém Hiên Viên Hoằng thập tam vương gia.

Nghĩ đến Hiên Viên Hoằng, nội tâm nàng ta không nhịn được mà dấy lên chút ngọt ngào cùng thống khổ.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”. Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói âm hiểm của nam nhân, lạnh lẽo mà nguy hiểm.

“Không, không có!”. Vương Cẩm Lệ lắc đầu thật mạnh, giống như sợ hãi nam nhân kia biết được suy nghĩ mà trừng phạt ả.

“Nhớ rõ thân phận cùng địa vị của ngươi, tuyệt đối, đừng bao giờ động tâm với Hiên Viên Hoằng!”.

“Thuộc hạ, thuộc hạ đã hiểu!”. Vương Cẩm Lệ gật đầu, vì sao Hiên Viên Hoằng không dám động tâm với nữ nhân nào, nàng ta có chút mơ hồ biết được một ít sự tình, nghe cung nữ cùng thái giám trong cung nói, mẫu phi của Thập Tam Vương Gia là hồng hạnh xuất tường, mà sự thật, lại chỉ có Long Đế cùng hoàng hậu hiện tại biết được!

_by Mạn Ảnh_