Chương 2

(Thế giới hiện đại nên xưng hô nhân vật thay đổi) Trên một hành tinh màu đen xám, khắp nơi dường như chỉ có rác, tro bụi, một dải thực vật kì lạ màu xanh đen và tinh thú.

Một đứa trẻ 7 tuổi đột nhiên xuất hiện và rơi vào một góc của túp lều rách. Trên người nó chỉ có một bộ váy màu xám bạc kì lạ, làn da trắng như tuyết nhanh chóng biến đổi. Hình dạng mềm mại đáng yêu trở thành bẩn thỉu gầy yếu. Tử nhìn cơ thể bé nhỏ này, cô có chút câm nín, đưa tay ra véo cánh tay gầy trơ xương. Cô nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Khắp nơi gần như chẳng nhìn thấy thứ gì ngoài rác thải và thực vật xanh đen dày đặc trên mặt đất. Từng đống rác chất thành những núi cao thấp khác nhau, không có mùi hôi thối, nhưng vẫn bừa bộn và bẩn thỉu. Tử mím môi, đôi mắt đen lộ ra chút màu tím than, cô bắt đầu tiếp nhận kí ức của thân phận này.

Đứa trẻ này tròn 7 tuổi, không tên họ, không cha mẹ. Từ khi có kí ức thì nó đã sống ở đây cùng một ông cụ, ngày ngày bới rác kiếm sống.

Đây là thời đại tinh tế, nơi mà khoa học kĩ thuật của loài người phát triển gần như cực hạn. Loài người hoàn toàn chinh phục một phần vũ trụ và tiếp xúc với các giống loài cùng chủng loài khác nhau từ vũ trụ.

Hành tinh rác này được coi như hố rác của Liên Bang. Diện tích to lớn nhưng không có nước sạch, đất cũng không có khả năng trồng trọt tự nhiên, ánh sáng chiếu tới nơi này rất yếu, chỉ có duy nhất một loại thực vật kì lạ sống được trong môi trường này và cũng là thực vật mà tinh thú thích ăn. Tinh thú là loại động vật không gian, khả năng biến dị vô hạn với đa dạng chủng loài, chúng có thể sinh trưởng ở bất kì hành tinh nào, tốc độ sinh sản cực nhanh, miễn là có thức ăn và ở được.

Tinh thú là giống loài ăn tạp, nên không chỉ tinh thú nhỏ hơn mà ngay cả con người cũng là đồ ăn của chúng. Đứa bé này cùng ông nó sống ở đây vài năm, hầu như chỉ gặp tinh thú nhỏ ăn thực vật. Nhưng đến một ngày, một bầy tinh thú nhỏ bị một con tinh thú ăn tạp là rắn cạp nong ba đầu khổng lồ đuổi theo và chạy tới đây. Khoảnh khắc nhìn thấy, ông cụ đẩy đứa trẻ vào gầm giường trong lều còn bản thân cố chạy đi thật xa thu hút sự chú ý của rắn cạp nong ba đầu rồi thiệt mạng. Nhưng con rắn cạp nong kia không rời đi, nó lần mò theo mùi, bò quay lại túp lều này. May mắn thay, khi nó chuẩn bị há miệng ăn cả cái lều thì đội cơ giáp tuần tra của Liên Bang đi tới và tiêu diệt nó.

Liên Bang là một chuỗi mắt xích các hành tinh trong vũ trụ liên kết hiệp định hòa bình với nhau, đặt trung tâm Liên Bang tại hành tinh xanh lớn nhất ở giữa hay còn gọi là Đế Lam tinh.

Sau khi được cứu, đứa trẻ này lấy tên là A Cửu, đo trong hệ thống ra chỉ số tinh thần lực cấp S. Nó được đưa thẳng tới trường học quân đội để bồi dưỡng.

Vì bản thân nó tuy có tinh thần lực không tệ nhưng thể chất quá kém, lại thêm cú sốc tinh thần nên tính cách càng tự ti khép kín. Tới năm 17 tuổi, A Cửu biết được chuyện đội tuần tra cơ giáp trước đây tới muộn hơn vài giờ đồng hồ so với bình thường là do một gia tộc trong quân đội đã tự ý sử dụng lệnh quân bộ trái phép, đưa ra quân lệnh hộ tống một thành viên tới trường. Nói thẳng ra, một đứa trẻ trong gia tộc ấy vì muốn thể hiện khí thế và tài lực hùng hậu nên đã xin người thân điều lệnh đội cơ giáp tới chỉ để hộ tống hắn tới trường vào ngày khai giảng.

Khi biết chuyện này, tâm lí vốn không ổn định của A Cửu nảy sinh lòng oán hận. Rõ ràng nếu không xảy ra chuyện đó, ông lão có lẽ đã không phải chết. A Cửu bắt đầu lên kế hoạch đẩy ngã gia tộc đó, cuối cùng tuy có ảnh hưởng một chút nhưng vì thân cô thế cô, thực lực không đủ mà lãnh cơm hộp trong đau khổ.

A Cửu bằng lòng nhường lại thân phận này cho cô với điều kiện bảo vệ được ông lão, còn bản thân nó được cô mở đường u linh đặc cách đi đầu thai ở thế giới khác.