Chương 23: Lên núi

Chương 23: Lên núi

“ Thanh Chi lát nữa ăn xong đệ cùng tỷ lên núi nhặt rau! Còn Trúc Uyển ở nhà trông nhà nhé!” Vừa ăn nàng vừa phân phó công việc cho đệ đệ cùng muội muội của mình.

“ Tỷ! Không! Muội không muốn ở nhà! Muội muốn cùng tỷ lên núi nhặt rau!” Tiểu nha đầu Trúc Uyển lắc đầu không đồng ý.

“ Nhị Nha! Phải nghe lời tỷ tỷ!” Trần Thanh Chi nhỏ giọng.

“ Không! Lần trước không phải vì muội ở nhà mà tỷ tỷ bị thương ở đầu hay sao? Muội nhất quyết phải lên núi cùng tỷ, không để tỷ đi một mình!” Trần tiểu nha đầu tỏ ra thái độ cương quyết không một chút thương lượng.

Nhìn thái độ này của tiểu nha đầu nàng cũng có chút thở dài, nhưng trong lòng lại có một chút ấm áp.

“ Thế nhưng muội đi vậy ai ở nhà trông nhà! trong nhà chúng ta còn thịt đấy! nhỡ đây không có muội ở nhà thịt bị trộm đi thì phải như thế nào?” Nàng gian manh khuyên giải cho tiểu nha đầu.

“ Ahhh! Cái này! Cái này…!” Trần Trúc Uyển có chút gấp gáp, lúc này ngoài tỷ tỷ của nàng ra thì thịt chính là điều quan trọng nhất.

“ Muội yên tâm! Có ca ca đi cùng với đại tỷ! ca ca sẽ bảo vệ tỷ tỷ” Trần Thanh Chi vừa gặm cổ quạ tự tin nói.

Tiểu nha đầu nghe ca ca của mình nói như thế, nên cũng có chút an tâm.

“ Ca! Vậy thì ca nhất định phải bảo vệ cho tỷ tỷ thật tốt!” Tiểu nha đầu lúc này vừa nắm một khối thịt cho vào miệng vừa nói.

“ Muội ở nhà cũng phải cẩn thận! không được mở cửa cho người ngoài, đặc biệt là nhà của bà nội, đại bá, tam bá!” Trần Thanh Chi cũng không quên căn dặn nàng.

“ Thôi được rồi! anh nhanh đi rồi còn lên núi!” Trần Trúc Nghi nhìn đệ đệ cùng muội muội lúc này như hai ông cụ non nhịn không được liền phì cưới.

Nửa giờ sau, nàng cùng Trần Thanh Chi vác gùi lên núi, bên hông nàng còn treo một chiếc túi bằng vải, chiếc túi này do nàng vừa may vào tối hôm qua với mục đích là chứa những viên đá. Còn bên hông Trần Thanh Chi lại mang một chiếc túi nước.

Nàng từng nghe cha nàng nói về lai lịch của chiếc túi nước này, đây là chiến lợi phẩm của cha nàng trong lúc chiến đấu trên chiến trường. là vật phẩm của một tên phó tướng của địch nhân. Cho nên trong mắt cha nàng chiếc túi nước kia vô cùng trân quý, nó chứng minh cho sự vinh quang cùng chiến tích của cha nàng.

“ Đại nha đầu! Nhị cẩu tử! hai các ngươi lên núi à!”

“ Đại nha đầu! ta nghe nói tối qua Lưu Đại Lang mang cho ngươi một con gà mái hoa là tạ lễ à!”

“ Đại nha đầu! khi nào ngươi đi lấy chồng! ta nghe nói nãi nãi của ngươi tìm cho ngươi một mối hôn sự rất là tốt đấy!”

Trong lúc nàng cùng Trần Thanh Chi lên núi, dọc đường gặp rất nhiều thôn dân cũng lên núi nhặt rau dại, và đương nhiên bọn họ cũng không ít lời hỏi thăm, tuy nhiên vẫn có rất nhiều người mang theo thanh â châm chọc.

“ Trần đại muội tử! ha ha ha! Lâu ngày không gặp! muội tử thật là xinh đẹp ha…!” lúc đi ngang một ngã rẽ thì bất ngờ lại có một cái thanh âm có chút cà chớn, cợt nhả vang lên.

Nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy từ phía bên kia cũng đi đến một đám khoảng 4 – 5 người, trong đó hai tên đi đầu còn vác theo cung tên đồng thời bọn họ còn mang theo 4 – 5 con chó săn.

Những người này nàng cũng có chút nhận ra, bọn chúng là con của Lưu lý chính. Lão đại hình như được gọi là Lưu Khánh, lão nhị thì gọi là Lưu Cao, còn lão tam là Lưu Kiệt, còn hai tên còn lại chắc hẳn là tiểu đệ của bọn chúng.

Lưu lý chính trước đây cũng giống như cha của nàng, đều từ trong quân ngũ mà ra. Tuy như thế Lưu lý chính tốt hơn, khi trở về là một thân trở ra, hơn nữa cũng luyện ra một tay bản sự bắn cung. Cho nên khi về thôn làm một cái thợ săn danh khí cũng rất tốt. thậm chí trong thôn còn đồn rằng để lên làm được lý chính của Lưu gia thôn thì Lưu lý chính ông ta đã đích thân gϊếŧ một con hổ.

Lúc này Lưu lý chính cũng đã lớn tuổi rồi, thế nhưng một thân bản sự của lão cũng không hề bị thất truyền, mà đã truyền lại cho ba đứa con trai là Lưu Khánh, Lưu Cao, Lưu Kiệt.

Mà kẻ vừa lên tiếng cợt nhã kia chính là Lưu Khánh. Tên này năm nay cũng hơn 30 rồi, cũng đã một thê tam thϊếp ,tính tình trăng hoa, ỷ vào có cha là lý chính, hắn lại có bản sự, thường xuyên săn được một số con mồi lớn như lợn rừng, hoẵng… kiếm được không ít bạc. cho nên thường xuyên khi nam phách nữ, đặc biệt là thường xuyên qua lại, ức hϊếp các thiếu phụ, thiếu nữ, đặc biệt là những quá phụ và những người không có phụ mẫu như nàng. Rất có khả năng nàng đã trở thành một con mồi trong mắt của ba huynh đệ kia.