Chương 15: Lòng tham vô bờ bến
“ Đại nha đầu! ta thật không ngờ ngươi lại là một người như thế! Cha ngươi trước khi chết không dạy ngươi à!”
“ Nghèo cho sạch! rách cho thơm! Dù cho ngươi có chết đói! Cũng không thể nào làm cái việc dơ bẩn, ti tiện đó được!”
“ Ngươi còn không mau quỳ xuống hướng Lục tỷ tỷ dập đầu tạ tội!” Vợ của Trần Lão Tam là Lưu thị lúc này cũng gầm lên giận giữ, mắt đỏ hồng giống như là Trần Trúc Nghi nàng đã làm cái việc đại nghịch bất đạo, nghĩa lý bất dung từ vậy.
Lúc này Trần lão thái bà đi sau mà đến chậm, bà ta một tay thì chống quải trượng, một tay được Vương thị cháu dâu nâng đỡ, một dạng, phong thái không khác gì một lão phu nhân nhà quyền quý.
“ Lưu lý chinh! Trần gia ta thật là mất mặt! vì sinh ra một cái nghiệt súc! Không biết đến mặt mũi như thế! Trần gia ta đúng là gia môn bất hạnh! Bất hạnh!! Lão gia! Ngươi ở trên trời! có linh thiên nhìn xuống đây! Xem nhị nhi tử của ngươi sinh là một cái nghiệt súc không biết liêm sỉ như thế này!”
“ Ôi! Trần gia thật là có lỗi với các hương thân! thật có lỗi với nhà Lục tiểu nương tử! thật có lỗi với Đại Lang!” Trần lão thái bà sắc mặt bi thương, phẫn uất đến cùng cực.
Mà lúc này Lục thẩm nương lại có chút mộng bức, thậm chí nàng cũng không hiểu tại sao cố sự lại diễn ra như thế này. Mục đích ban đầu của nàng chỉ là muốn tranh một chút khí, trả thù một chút đồng thời kiếm một chút lợi lộc nhỏ mà thôi.
Nguyên cớ sự đó chính là, ngày hôm qua, sau khi Trần Trúc Nghi tỉnh dậy, vì nhà không còn gì tốt để ăn, cho nên Trần Nhị Cẩu đã làm liều sang nhà nàng mượn trứng gà. Nàng đương nhiên là không cho, thậm chí còn mắng Nhị cẩu một trận.
Thế nhưng vì nàng mắng người quá hung, khiến cho trượng phu của nàng tức giận, Lưu Đại Lang không những mắng nàng một trận, thậm chí còn lấy hai cái trứng gà mang cho Trần Nhị Cẩu. đúng chính xác là cho chứ không phải là mượn.
Số trứng gà kia nang định 10 bữa nửa tháng mang mang tất cả lên trấn đổi lấy bột ngô. Nay lại bị mất đi hai trứng, bảo sao nàng không tức giận cho được.
Sáng nàng hôm nay khi lên núi, nổi tức giận của nàng vẫn chưa tan, đồng thời sau khi thấy hai huynh muội Trần gia ngày hôm nay khí vận đại phát, không những tìm ra được một bãi rau ngải cứu thật lớn chí ít cũng 5 cân. Thì Trần Nhị Cẩu lại vô tình phát hiện được một ổ chim, thậm chí trong tổ chim kia còn có 3 quả trứng chim to bằng đầu ngón chân cái.
Nàng ban đầu còn muốn Trần nhị cẩu chia cho nàng 1 2 cái trứng, thế nhưng tên kia rất là tinh ranh, không những không cho nàng một cái trứng ,thậm chí còn cướp rau ngải cứu trong tay của nàng. Nàng vô cùng tức giận, nhưng không thể làm gì được.
Lúc này cho đến khi trở về, nàng lại nghe mùi canh thịt phát ra từ trong nhà của Trần Kiến Phúc, con sâu thèm thịt trong người chợt thức giấc sau bao ngày ngủ yên nó đã thức giấc. Nàng cứ nghĩ đến việc bản thân phải ăn cháo bột ngô độn với rau dại. trong khi đó bọn cẩu tạp chủng nhà họ Trần lại có thịt để ăn. Nàng vô cùng tức giận cũng vô cùng tham lam, thèm thuồng món thịt chim tần ngải cứu.
Bụng thì đang không ngừng gào thét, miệng thì lại thèm ăn, nhưng nàng lại không có bất kỳ cái cớ gì để có thể cướp được nồi thịt hầm từ đám oát con kia. Suy đi tính lại thì nàng chợt nhớ ra, rằng sáng hôm nay chồng nàng phải mang một con gà mái lên trên để đổi lấy một cái công việc trên trấn.
Vì đây là thời gian cuối thu, lương ngoài ruộng đã thu hoạch xong cả rồi. Năm nay hạn hán mùa màng thất bát, lương thực thu vào mười không được một. cho nên Lưu Đại Lang nghe nói biểu đệ của nàng trên trấn có một chút quan hệ. có thể giúp cho trượng phụ của nàng tìm được một công việc tốt trên trấn, nghe nói 1 ngày công cũng được 30 văn tiền. số này không nhiều, nhưng 30 văn cũng đủ mua được 6 cân bột ngô đủ cho cả nhà nàng ăn trong 3 - 4 ngày.
Cho nên nàng cắn răng trả ra đại giá, dùng con gà mái vừa mới đẻ trứng của mình đưa cho biểu đệ của nàng. Vì không muốn cho hàng xóm, láng giềng biết chồng nàng có công việc trên trấn, để tránh bọn họ vào đông qua nhà nàng mượn lương. Cho nên ngay từ sớm Lưu Đại Lang đã mang theo con gà rời nhà.