Khuôn mặt già nua của Phúc Bá đỏ lên, mấy năm nay ông ở phủ Thái tử tận tâm chăm sóc Chu Tranh nên chưa từng gặp qua tình huống như vậy.
Ngược lại Chu Tranh vẫn bình tĩnh như cũ.
Hoa khôi chỉ có một, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Đã như vậy, chi bằng ăn đậu hũ của những nữ tử khác còn hơn, dù sao thì nữ tử trong này có bao nhiêu người trong sạch chứ?
Huống chi, những nữ tử đó có vẻ rất hưởng thụ.
Nếu có cơ hội cùng những nam tử ở đây điên long đảo phượng, chắc hắn những nữ tử phong trần này cũng rất cam tâm tình nguyện.
“Công tử, mời!”
Lúc hắn đang suy nghĩ thì có một giọng nói như tiếng chim hoành oanh vang lên từ bên cạnh.
Sau đó, một nữ tử dáng người thướt tha xuất hiện.
Chỉ là lông mày của Chu Tranh hơi nhăn lại mà không thế phát hiện ra, hắn không thích mùi hương nồng nặc bụi trần như vậy.
Nhìn vào khay gỗ nữ tử đang cầm có ba tờ giấy trắng được gấp lại, một cây bút lông và một khối kim bài khắc chữ “Thập Tam” rất lớn.
Toàn bộ lầu hai chỉ còn lại mười hai người đeo mặt nạ như Chu Tranh!
Theo quy định của Yến Xuân Lâu, số thứ tự càng về phía trước thì càng tôn quý!
“Xem ra, ở lầu ba quả thực có người thần bí.”
Hít một hơi thật sâu, chu Tranh nhìn xung quanh để dò xét, phát hiện có không ít người đeo mặt nạ ở lầu hai, hắn dùng ánh mắt âm thầm dò xét lầu ba!
“Đây là của ta?”
Chu Tranh chỉ vào khối kim bài khắc sổ mười ba, nhíu mày trầm giọng hỏi.
“Vâng, công tử.”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung bạn vào google gõ để vào đọc truyện nhé
Trên mặt nữ tử nở nụ cười, nàng ta hiển nhiên cảm nhận được sự lạnh lùng của Chu Tranh đối với mình, nhưng trên mặt lại không có chút bất mãn nào mà vẫn duy trì sự nhiệt tình hết mức, thậm chí còn bất giác di chuyến đôi chân của mình một chút, cố gắng đặt bộ ngực đầy đặn của mình sát cánh tay của Chu Tranh.
Tuy nhiên, Chu Tranh chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn thấu thủ đoạn nhỏ này.
Nếu là Lam tiên tử, chu Tranh có thể bất đắc dĩ đế đối phương chiếm tiện nghi, nhưng với loại mặt hàng này thì hắn rất chướng mắt.
“Công tử, ngài chỉ cần chọn một trong ba câu hỏi này để trả lời là được.”
Chu Tranh không lãng phí thời gian, chọn mảnh giấy ở giữa khay và mở ra ngay tại chỗ.
“Màu lông mày nên nhạt, chữ thành mực
chưa đậm. Đoán bốn chữ.”
Mở tờ giấy trắng ra, Chu Tranh khẽ đọc, nhưng Phúc Bá đứng phía sau lại cau mày rất lâu, rõ ràng là không hiểu được đây là có ý gì!
“Công tử, thời gian là một nén nhang, không vội.”
Nữ tử cầm khay gỗ lúc này dịu dàng hơn rât nhiều.
“Một nén nhang?”
Chu Tranh cười lạnh: “Nam nhân, ngoài chuyện đó ra thì những chuyện khác đều phải nhanh!”
Chỉ là đoán câu đố mà thôi, đối với Chu Tranh chỉ là chuyện nhỏ.
Sau đó hắn vung tay lên, đặt bút xuống, nhẹ nhàng để lại bốn chữ!
Sau đó, giữ khối kim bài trong tay, trực tiếp ngồi xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thao tác nhẹ nhàng tự nhiên của Chu Tranh khiến nữ tử sửng sốt, ngay cả những nam nhân khác ở lầu một và lầu hai cũng chú ý tốc độ của Chu Tranh.
Tuy nhiên, không ai đưa ra ánh mắt ngưỡng mộ, theo bọn họ thấy, đây chỉ là cố tình phô trương mà thôi.
Mọi người đều vò đầu bứt tai, cố gắng tìm ra lời giải cho câu đố của mình.
“Ma ma, công tử số mười ba có chút đặc biệt.”
Lam tiên tử cau mày, nghiêm túc nói.
“Đặc biệt hay không không quan trọng, điều Yến Xuân Lâu ta quan tâm không phải những thứ này.”
Vẻ mặt phu nhân này vẫn bình tĩnh, trong vòng một canh giờ, sẽ không có quá mười người có mặt ở đây có thể giải quyết bí ấn!
“Vị khách số 1 kia…”
Ánh mắt chớp chớp, Lam tiên tử ủ rũ cúi đầu xuống, như thể đang tự lấm bẩm lại giống như đang cố tình tự hỏi.
“Nhớ kỹ, những gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Càng biết nhiều thì chết càng nhanh.”