Sau khi bóng dáng Chu Tranh và Phúc Bá
bước vào Yến Xuân Lâu, rất nhiều nam nhân vây quanh đêu tỏ ra ghen tị.
Dù sao thì ba mươi lượng bạc cũng đủ cho một gia dinh bình thường tiêu dùng từ hai đến ba tháng.
Về phần trăm lượng bạc, có nhiều người cả đời chưa từng thấy qua nhiều tài phú như vậy.
Nhưng đây chỉ là vé vào cửa của Yến Xuân Lâu hôm nay mà thôi!
Chu Tranh đứng thẳng lưng, ngẩng đầu bước vào cửa.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung bạn vào google gõ để vào đọc truyện nhé
Chỉ là bước qua một cánh cửa, lại có cảm giác như rơi vào một thế giới khác.
Bên trong có rất nhiều thứ xa xỉ, mỗi hoa văn chạm khắc đều được chế tác tinh xảo.
Khung cảnh xung quanh tráng lệ, nhiều nơi thậm chí còn được dát vàng, ngay cả những tấm thảm cũng được dệt thủ công bằng chỉ vàng, quả thực chính là sống xa hoa phung phí, vô cùng xa xỉ!
Cho dù Chu Tranh đã chuẩn bị tốt, nhưng khi đứng ở nơi này, hắn vẫn cảm thấy mình như kẻ thua cuộc khi vào thành.
Về phần Phúc Bá, ông sững sờ tại chỗ, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Chỉ có không nghĩ ra chứ không có gì không
thể làm được.
Bên trong toàn bộ Yến Xuân Lâu có ba tầng.
Mặc dù phí vào cửa tưong đối đắt đỏ, nhưng sảnh tầng một vẫn đầy khách.
Những người này không ai không có vẻ mặt hứng khởi, phấn khích, tất nhiên cũng có những người coi tiền như rác, tiêu tiền như nước.
Chu Tranh chỉ liếc nhìn bọn họ, sau đó đưa mắt nhìn về phía tầng hai!
Tầng hai yên tĩnh hơn tầng một rất nhiều nhưng lại càng bắt mắt hơn.
Rèm bằng hạt châu buông xuống, bình phong bằng gỗ cấm lai, bàn ghế làm bằng vàng ròng, thật sống động!
Những người ngồi phía trên đều giống Chu Tranh, đeo mặt nạ, không lộ ra mặt thậtl
Dù vậy, cũng có thế mơ hồ nhận ra những người ở tầng hai có khí thế không tầm thường, chắc là quan to hiển hách chân chính.
“Nhưng chỉ mỗi việc ngồi trên tầng hai đã tốn năm trăm lượng bạc, thật là đau lòng.”
“Cung Đàn làm người ngay thẳng, nhưng xem ra làm quan cũng không thanh liêm.”
Chu Tranh là Thái tử, bổng lộc một tháng cũng chỉ có ba trăm lượng.
Điều này tương đương với việc Chu Tranh không ăn không uống trong hai tháng mới vào đó được, nếu không phải dùng tiền của Cung Đàn, hắn sẽ không sẵn lòng tiêu số tiền oan uống này.
Dù sao thì có rất nhiều cách đế thể hiện.
Theo quan điếm của chu Tranh, ném tiền không phải là phương pháp hiệu quả nhất.
Cuối cùng, ánh mắt của Chu Tranh nhìn lên tầng ba.
Tầng ba được bao quanh bởi năm phòng bao khác nhau, từ bên dưới không thể nhìn thấy bên trong có gì.