Dù sao Chu Tranh là Thái tử, nếu thật sự có cơ hội lên ngôi thì cũng có lợi với Tiêu Thị, thậm chí còn có thể vượt qua hai
nhà Tô Duẫn để trở thành đứng đầu trong năm thế gia.
"Cữu cữu cảm thấy xác suất ngoại công tận lực ủng hộ con là bao lớn?"
"Ba phần? Hay là một phần? Thậm chí không có khả năng?"
Tiêu Quan không nói gì, hai người rơi vào trầm tĩnh.
"Chuẩn bị một chút đi. Nếu nhanh thì đêm nay ngoại công con sẽ đến, chậm nhất là ngày mai."
Trấn Bắc Hầu vào kinh và vào cung gặp vua.
Tin tức này vừa truyền ra đã làm cả đế đô đều sôi trào. Vô số người nghị luận ầm ï, quan to quý nhân và thế gia hiển hách đều rất khó giữ được tỉnh táo.
Tiêu Mục có chức quan lên tới nhất phẩm, tay nắm binh
lực hùng mạnh, ngăn chặn quân xâm lăng ở phía Bắc nên có vô số công lao.
Mặc dù ông không ở triều đình đế đô, nhưng vương triều Đại Chu không ai không biết đến tên tuổi của ông.
"Không nghĩ tới lần này Trấn Bắc Hầu lại đích thân đến." "Cách lần trước đã mười năm rồi."
"Thái tử khỏi hẳn chứng sỉ ngốc, lễ nhược quán sắp đến, ông ta là ngoại công làm sao có thể không đến."
"Cũng không biết thái độ của Trấn Bắc Hầu là thế nào? Nếu Tiêu gia đứng về phe Thái tử thì chỉ sợ thế cục của đế đô sẽ biến đổi lần nữa."
"Nhưng đương kim Thánh Thượng đã muốn phế Thái tử từ lâu, e là Trấn Bắc Hầu cũng không dám tuỳ tiện tỏ thái độ."
"Đúng vậy, nhưng bây giờ người lo lắng nhất chắc là mấy vị hoàng tử khác."
"Đế đô sắp có trò hay xảy ra rồi..."
Cả thành ồn ào náo động, thậm chí một ít người biết chuyện đã mở ván cược về chuyện này.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung bạn vào google gõ để vào đọc truyện nhé
Họ cá rằng Trấn Bắc Hầu sẽ toàn lực ủng hộ Thái tử hay theo chủ trương phế Thái tử để giữ cho Chu Tranh một con đường sống, hoặc là yên lặng theo dõi không tham dự việc này.
Trong nhất thời, không ít người trong đế đô đã tham gia vụ cá cược này, trông có vẻ rất sôi động.
"Liễu đại nhân, rốt cuộc lần này bệ hạ gặp mặt riêng Trấn Bắc Hầu là vì nguyên nhân gì?"
Trong phủ đệ của Đại hoàng tử, Chu Phàm lộ ra vẻ mặt khẩn trương.
Nếu chỉ có Tiêu Quan đến đế đô thì gã không có gì lo lắng, dù sao hôm nay Tiêu Quan đã không còn là tướng quân vô
địch của lúc trước, càng không có tư cách đại diện cho Tiêu gia.
Nhưng Trấn Bắc Hầu đích thân tới thì chuyện này trở nên khó giải quyết.
"Đại hoàng tử không cần quá lo lăng, bệ hạ muốn phế Thái tử đã không phải ngày một ngày hai. Mà nay chuyện của Thục
Phi càng làm quyết tâm này của bệ hạ kiên định hơn."
"Dù sao cách duy nhất để Thục Phi sống sót chính là hoàn toàn phế đi Thái tử Chu Tranh."
Đôi mắt Liễu Phụ loé lên tia sắc lạnh, ngày đó Chu Tranh hùng hổ doạ người trên triều thật sự là sỉ nhục lớn lao đối với ông ta.
Làm sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này.
"Chỉ cần bệ hạ quyết tâm thì Trấn Bắc Hầu làm được gì? Tiêu Thị làm được gì? Tất cả đều đã được định sẵn rồi!"
"Nhị hoàng tử, Trấn Bắc Hầu đã đến kinh sư rồi, đang vào gặp vua."
"Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến đế đô?!"
"Ngày mốt mới đến!"
"Thúc giục mọi người mau một chút, phải đuổi tới đế đô trước khi mặt trời ngày mai lặn!"
"Tuân lệnh!"
"Tất cả an bài xong chưa?"
"Đã sắp xếp thỏa đáng, xin hoàng tử yên tâm!"