Lá thư này chính là nhược điểm!
Giữ lại trong tay mình vẫn còn tác dụng!
Ừm, không đốt được!
Nghĩ như vậy, Ban Bố lập tức cất kỹ lá thư này.
Cùng lúc đó, người đưa xong tin đã về tới phủ Tam hoàng tử.
"Đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện chưa?" Vân Lệ lạnh lùng hỏi.
"Đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ."
Người áo đen cung kính trả lời. "Có ai phát hiện ra ngươi không?” Vân lệ lại dò hỏi lần nữa.
"Không cói"
Người áo đen lắc đầu.
"Chắc chăn là không có?"
Vân Lệ không tin tưởng cho lắm. "Chắc chắn!"
Người áo đen cất giọng thề thốt: "Tiểu nhân dám lấy đầu của mình ra đảm bảo!"
"Vậy thì tốt."
Tam hoàng tử hài lòng gật đầu, ném ra một nén vàng to cho người áo đen: "Lui xuống đi!"
"Tạ điện hạ ban thưởng!"
Người áo đen cầm nén vàng vui mừng tạ ơn, sau đó khom người ra khỏi phòng.
Vào khoảnh khắc hắn ta vừa ra khỏi phòng, có một tia sáng lạnh lẽo lướt ngang cổ hắn ta.
Người áo đen còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã rơi xuống đất.
Vân Lệ thờ ơ nhìn thoáng qua cái thi thể còn phun ra máu kia, hờ hững ra lệnh: "Xử lý thi thể, dọn dẹp sạch mặt đất!"
Dứt lời, Vân Lệ bước qua cái xác để đi ra khỏi phòng.
Hắn ta tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào nắm được nhược điểm!
Trên đời này, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật!
Ngày hôm sau, trong cung cử người đến, còn đặc biệt cho Vân Hạc đi tham gia triều hội.
Lúc này, trời còn chưa kịp sáng!
Nhìn bầu trời tối đen như mực ngoài xe ngựa, bỗng Vân Hạc cảm thấy cạn lời.
Triều hội má nó chứt Ban thưởng gì cứ thưởng thẳng luôn là được.
Ảnh hưởng hắn ngủ nướng quá chừng, cũng may bây giờ không phải mùa đông.
Nếu là mùa đông, hắn thật sự chẳng muốn xuống giường.
Lúc đi tới bên ngoài đại điện diễn ra triều hội, đã thấy rất nhiều đại thần tập trung chờ thượng triều.
"Lục điện hạ, hôm nay được phong thưởng thì nhớ mời lão già đây uống chén rượu nhạt nhai"
"Đúng vậy, đúng vậy! Tối hôm qua lão hủ không được uống tận hứng với Lục điện hạ."
"Lục điện hạ chính là người có công giành lại lãnh thổ đã mất, chắc chắn không thể thiếu ban thưởng rồi!"