Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 22: Thật sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Về sau ai dám nói hắn bán những vật kia là vì góp nhặt tiền tài để tạo phản, lão tử sẽ bảo kẻ đó đi tìm ngươi!

Vân Hạc cười to trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ khó xử: "Thế này không tốt lắm đâu? Nhị ca, ngươi cứ cho ta mượn một ít ngân lượng đi, sau khi đại hôn ta sẽ trả lại cho ngươi."

Nhị hoàng tử chỉ vào những hoàng tử và công chúa khác: "Dù sao ta cũng không có ngân lượng cho ngươi mượn, ngươi có thể hỏi họ một chút xem có người bằng lòng cho ngươi mượn ngân lượng hay không."

Nói xong, Nhị hoàng tử lập tức chạy trốn, chỉ sợ bị ôn thần này quấn lấy đòi mượn ngân lượng.

Vân Hạc giương mắt, khuôn mặt "u sầu" nhìn về phía hoàng tử, công chúa khác.

Đối diện với ánh mắt của Vân Hạc, đám người giống như là nhìn thấy ôn thần vậy, vội vàng rời đi để không bị ôn thần quấn lấy mượn ngân lượng.

Trong khoảnh khắc, đám người xúm lại ở bên cạnh họ đã chạy không còn một mống.

Không có đám người ngu xuẩn này, Vân Hạc đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình trong lành hơn rất nhiều.

"Có mất mặt hay không hả?"

Thẩm Hinh tức giận không thôi, nói: "Biết rõ họ sẽ không cho ngươi mượn ngân lượng, ngươi còn không biết xấu hổ mở miệng làm gì? Ta còn thấy mất mặt thay ngươi!"

"Không phải ta không còn cách nào khác sao?" Vân Hạc hít cái mũi, ánh mắt lại rơi vào trên người Thẩm Hinh: "Hay là, ngươi có thể cho ta mượn..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thẩm Hinh trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của Vân Hạc, quay đầu sang một bên.

Nếu như có khả năng, nàng thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Đúng lúc này, Vân Lệ đã bị một đám người vây quanh.

Bây giờ, đảng của Tam hoàng tử là có quyền lực nhất trong triều.

Vân Lệ vừa đến đã trở thành tiêu điểm hiện trường.

Vân Lệ liếc mắt đã thấy Vân Hạc và Thẩm Hinh đứng một mình ở một bên.

Nhìn thấy Vân Hạc, trong mắt Vân Lệ lặng yên hiện lên một tia sáng dữ tợn, sau đó chậm rãi đi về phía Vân Hạc.

"Lục đệ, mấy ngày không gặp, khí sắc của ngươi tốt hơn nhiều rồi!"

Vân Lệ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vân Hạc nói.

"Chẳng phải là nhờ phúc của Tam ca sao?"

Vân Hạc thay đổi dáng vẻ uất ức trước đó, cười toe toét nói: "Tam ca, phía dưới của ngươi còn đau phải không?"

Phía dưới còn đau phải không?

Khuôn mặt Vân Lệ co giật dữ dội, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, phía dưới của hắn ta không còn đau đớn như lúc đầu nữa.

Nhưng ngay khi lời nói của Vân Hạc vừa thốt ra, hắn ta lại cảm thấy phía dưới của mình mơ hồ đau nhói.

"Mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi to lên rồi!"

Vân Lệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Hạc, sau đó lại tiến đến bên tai Vân Hạc, hung tợn nói nhỏ: "Yên tâm, ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường!"

"Tam ca, ngươi lại muốn vu không ta mưu phản đúng không?"

Vân Hạc đột nhiên khuếch đại giọng nói: "Chuyện này cũng không phiền Tam ca phí tâm, lát nữa ta sẽ nói với phụ hoàng là ta muốn đến Sóc Bắc để nuôi binh tạo phản, cầu phụ hoàng ban thưởng ta một chén rượu độc! Ta cũng không cần đến Sóc Bắc chịu chết, chỉ cần không chết ở trên tay ngươi là được."

Nghe Vân Hạc nói, sắc mặt Vân Lệ tái xanh.

Hắn ta không bao giờ ngờ rằng tên khốn nạn vô dụng này lại kêu to lên trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người bên ngoài cung Vạn Thọ đều nhốn nháo nhìn qua.

Không ai quan tâm Vân Hạc nói cái gì mà chạy tới Sóc Bắc nuôi binh tạo phản, tất cả đều coi như hắn đang nói nhảm.

Tạo phản, tên khốn kiếp vô dụng này lấy cái gì để tạo phản?

Đừng nói là cho hắn ba ngàn binh mã, cho dù cho hắn ba vạn đại quân thì hắn cũng không tạo phản nổi!

Điểm chú ý của tất cả mọi người đều trong câu nói Vân Lệ muốn tự tay gϊếŧ chết Vân Hạc.

Đặc biệt là những hoàng tử trưởng thành và vây cánh của bọn họ, tất cả đều là hưng phấn dị thường.

Vân Lệ công khai nói muốn gϊếŧ Vân Hạc trước mặt mọi người, chuyện này có thể lấy ra làm áng văn chương!

Vân Lệ đột nhiên giật mình một cái, rồi thở phì phò kêu lên: "Lục đệ, ngươi chớ nói lung tung! Ta nói muốn gϊếŧ ngươi lúc nào?"

Vân Hạc hừ nhẹ: "Không phải ngươi vừa mới nói sao, muốn tự tay tiễn ta lên đường!"

"Ngươi lý giải sai rồi!" Vân Lệ chột dạ không thôi, cười khan nói: "Ta nói là, tự mình tiễn ngươi rời Hoàng thành đến Sóc Bắc, Tam ca muốn đích thân tiễn ngươi, không phải muốn gϊếŧ ngươi!"

"Tam ca, ta vô dụng nhưng không ngốc!"

Vân Hạc hừ nhẹ, nói rất chắc chắn: "Ta đá bị thương mệnh căn của ngươi, ngươi sẽ có ý tốt tiễn ta rời Hoàng thành sao? Nhất định là ngươi muốn tự tay gϊếŧ ta, để báo thù cho việc ta đá ngươi!"

"Khụ khụ... Lục đệ, không thể nói lung tung lời này đâu!"

Trong lòng Tam hoàng tử tức giận đến muốn chết, nhưng vẫn vội vàng cười nói: "Chuyện trước đó là do Tam ca không đúng, ngươi đá ta một cái, chúng ta xem như huề! Về sau chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa có được không?"

"Thật sao?"

Vân Hạc "ngây thơ" hỏi.

"Thật!"

Tam hoàng tử gật đầu: "Làm sao Tam ca lại để chút chuyện nhỏ này ở trong lòng được?"

Vân Hạc bán tín bán nghi, lại mở to mắt nhìn Tam hoàng tử: "Nếu Tam ca cho ta mượn một ít ngân lượng thì ta sẽ tin Tam ca thực tình muốn cùng ta biến chiến tranh thành tơ lụa..."
« Chương TrướcChương Tiếp »