Vân Lệ vỗ vỗ bả vai Vân Hạc: “Cái gì mà nói tin vào lời của tam ca? Tam ca thật sự không lừa đệ, tam ca thật tình muốn làm huynh đệ tốt của đệ! Đệ xem, vừa rồi không phải tam ca đã giúp đệ đánh
Viên Khuê một trận để trút giận sao?”
“Ồ”
Vân Hạc trả lời một tiếng, rõ ràng là vẫn không tin.
Trong lòng Vân Lệ thầm mắng một tiếng khốn khϊếp, sau đó lại bắt đầu lừa gạt Vân Hạc.
Vân Hạc và hắn ta kì kèo một trận, lúc này mới dần dần biểu hiện ra mình tin tưởng lời hẳn ta nói. “Vậy đệ xem chuyện của Viên Khuê hôm nay, đệ đừng truy nữa được không?”
Vân Lệ nhân cơ hội nói: “Viên Khuê còn không có lá gan đó! Chắc hắn chỉ đang làm trò thôi.”
Vân Hạc nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy lần này ta sẽ nể mặt tam ca một lần, nhưng tam ca ngươi phải nói với Viên Khuê, bảo hắn không được nhớ thương Lạc Nhạn nữa.”
“Hắn dám!”
Vân Lệ vỗ ngực đảm bảo nói: “Nếu hắn còn dám nhớ thương lục hoàng tử phi của đệ, không cần đệ mở miệng, tam ca sẽ đánh chết hắn ngay!”
“Được, cảm ơn tam ca.” Vân Hạc gật gật đầu.
Hai người tiếp tục ở trong thư phòng trò chuyện một lúc lâu, sau đó mới đi ra ngoài.
Nhìn thấy Vân Hạc đưa mắt ra hiệu cho mình, Diệp Tử lập tức tức tiến lên cầu tình cho Viên Khuê.
Vân Lệ nghe thế, lập tức đáp: “Được rồi, không cần ngươi...” “Được rồi, cứ vậy đi!”
Trước khi Vân Lệ mở miệng, Vân Hạc đã giành nói trước, rồi quay qua nói với "Viên Khuê: “Nể mặt tam ca và tẩu tử của ta, ta sẽ không tính toán chuyện hôm nay.
Viên Khuê như được đại xá, vội vàng cảm tạ, còn đem lễ vật bồi tội đưa tới trước mặt Vân Hạc.
Vân Hạc không nhìn lễ vật lấy một cái, chỉ bảo Viên Khuê nhanh chóng đi tìm y sư xem vết thương.
Hắn tin lễ vật bồi tội của Viên Khuê sẽ không kém.
Nếu tên này dám tùy tiện vớ một món đồ tới lừa gạt mình, thể nào cũng không thể không thu thập hắn ta lần nữa!
“Vậy lục đệ, chúng ta cáo từ trước.”
Vân Lệ cũng vội vàng đi tìm Từ Thật Phủ thương lượng đối sách, vì thế cũng cáo từ theo.
“Để ta tiễn tam ca.” Vân Hạc khách sáo nói. “Không cần, không cần!”
Vân Lệ xua xua tay: “Ngày kia đệ phải đại hôn rồi, chuyện trong phủ còn nhiều, đệ làm việc của đệ đi.”
Nói xong, Vân Lệ mang theo Viên Khuê rời khỏi.
Ra khỏi phủ của Vân Hạc, Vân Lệ lại nói với Viên Khuê: “Vừa rồi ta giả vờ đánh ngươi trước mặt lão lục, cũng là vì bất đắc dĩ, ngươi đừng để trong lòng.”
“Không dám không dám...” Viên Khuê ngoài miệng nói không dám nhưng trong lòng lại hận muốn chết. "Tam hoàng tử này căn bản không đáng tin cậy!
Nếu không phải Tử Nhi tỷ giúp mình cầu tình, e là chính mình thật sự sẽ bị hắn ta đánh chết!
“Còn nữa, không cho phép người sau này nói với bất kì ai rằng người thích Thẩm Lạc Nhạn!”
Vân Lệ đen mặt nhắc nhở Viên Khuê một câu, sau đó lại giống như đang tranh công mà nói: “Vì để lão lục không truy cứu chuyện này, ta còn đưa cả cửa hàng ngọc khí cho hắn!”
“Tạ tam điện hạ.”
Viên Khuê vội vàng nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng lại chửi ầm lên. Đó là vì giúp lão tử cầu tình sao?
Rõ ràng là ngươi có chuyện muốn hỏi Vân Hạc!
Thật sự xem lão tử là kẻ dễ bị lừa à?
Dặn dò Viên Khuê vài câu, Vân Lệ liền rời đi.
Viên Khuê cực kì oán hận liếc mắt nhìn Vân Lệ một cái, cũng bất chấp không đi tìm y sư, cố nén cơ thể đau đớn mà đi về nhà.
Hắn ta phải nói cho ông của hắn biết, tên khốn khϊếp Vân Lệ này không đáng tin!
Nếu như thật sự cho việc gì xảy ra, Vân Lệ sẽ tuyệt đối bán đứng họ hoàn toàn!
Đúng rồi! Vẫn là Tử Nhi tỷ đáng tin!
Lát nữa nhất định phải chuẩn bị phần lễ vật tốt nhất, để cảm tạ Tử Nhi tỷ thật
Ait Thật ra Tử Nhi tỷ cũng rất đẹp.
Nếu nàng ấy không phải là mệnh phụ do Thánh Thượng thân phong thì tốt biết mấy.
Trong lòng Viên Khuê không ngừng suy nghĩ. Cũng may Vân Hạc không biết trong lòng tên khốn này lại đang nhớ thương
Diệp Tử, nếu không hắn sẽ không nhịn được mà muốn đánh tên khốn khϊếp này một trận cho ra hồn một lần nữa...