Chương 204: Nói cái gì à?

Thẩm phủ rất lớn, so với phủ của Lục hoàng tử Vân Hạc thì không hề nhỏ hơn chút nào.

Khi Thẩm Hinh đưa Vân Hạc đi làm quen hoàn cảnh trong phủ, nàng tò mò hỏi thăm: "Vừa rồi mẫu thân của ta đã nói gì với ngươi? Lại còn bảo ngươi suy tính một chút?"

Nói cái gì à?

Nói ta thu nhận nhị tẩu của ngươi đấy!

Vân Hạc cười thầm trong lòng.

Nhưng hắn nhất quyết không thể nói lời này ra được.

Nếu không, Thẩm Hinh chắc chắn sẽ đánh hắn tơi bời hoa lá!

"Bà bảo ta đi cầu xin phụ hoàng, đừng để ta đi Sóc Bắc nữa..."

Vân Hạc thuận miệng nói bừa.

Thẩm Hinh cũng không nghỉ ngờ, nàng tức giận nói: "Ngươi đã đẩy Thánh thượng và chính mình lên nơi đầu sóng ngọn gió, bây giờ ngươi lại đi cầu xin Thánh thượng thì còn tác dụng gì?"

"Cho nên ta cũng không còn cách nào khác!"

Vân Hạc thở dài bất đắc dĩ.

"Bây giờ mới biết không thể làm gì được sao? Biết thế sao còn làm?”

Nói đến chuyện này, Thẩm Hinh lại giận không có chỗ phát tiết.

Nàng đã từng thấy người tìm đường chết, nhưng chưa thấy người muốn chết đến như vậy!

"Không phải lúc đó ta uống say sao?”

Vân Hạc cười cười: "Đi thôi, chúng ta đi dạo trong thành, xem ngươi có gì muốn mua không."

"Ta không đi!"

Thẩm Hinh vẫn giống như hôm qua, thái độ rất kiên quyết.

"Đi thôi!"

Vân Hạc trực tiếp kéo tay Thẩm Hinh: "Chúng ta cũng sắp thành hôn rồi mà †a còn chưa mua cho ngươi được thứ gì đâu! Hôm nay kiểu gì ta cũng phải mua cho ngươi một ít đồ tốt!"

Nói rồi, Vân Hạc dắt tay Thẩm Hinh đi ra ngoài.

Thẩm Hinh vùng vẫy mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Bọn họ sắp thành hôn rồi.

Sau khi đại hôn, nàng cũng không thể ngại ngùng khi ở cạnh Vân Hạc, suốt ngày không ra khỏi cửa phải không?

Thẩm Hinh mang theo tâm trạng vô cùng không tình nguyện, cùng Vân Hạc rời khỏi Thẩm phủ.

Phố lớn ngõ nhỏ ở hoàng thành đều rất náo nhiệt.

Đừng thấy Vân Hạc đi vào vương triều Đại Càn lâu như vậy mà lầm, hắn thật sự chưa bao giờ đi dạo tử tế ở hoàng thành cả.

Dưới sự chỉ dẫn của Cao Hợp, Vân Hạc đưa Thẩm Hinh đến một tiệm đồ ngọc.

Vừa bước vào tiệm đồ ngọc, Vân Hạc đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Viên Khuê!

Vậy mà lại gặp được con hàng này ở đây?

Nhìn thấy Vân Hạc, Viên Khuê cũng sững sờ một lát.

Một lúc sau, Viên Khuê mới bất đắc dĩ hành lễ, nói: "Tham kiến Lục điện hạ,

Khi nói điều này, Viên Khuê còn khó chịu hơn ăn cả một con ruồi.

Nếu không phải Thánh thượng tứ hôn thì Thẩm Hinh đã là người của hắn ta! Nhưng bây giờ hắn ta còn phải hành lễ với Thẩm Hinh!

Loại cảm giác này khiến hắn ta vô cùng khó chịu.

Thấy Viên Khuê hành lễ, những người khác trong tiệm đồ ngọc cũng lần lượt hành lễ theo.

"Miễn lễ!"

Vân Hạc nhẹ nhàng phất tay, lại cười ha ha nhìn Viên Khuê: "Viên Đô úy, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, gần đây ngươi đang bận gì vậy?”

Ta bận nguyền rủa ngươi chết sớm đấy!

Viên Khuê mắng to một tiếng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười: "Bẩm điện hạ, gần đây thần vẫn luôn huấn luyện binh lính."

"8"

Vân Hạc cười cười, còn nói: "Ngày kia sẽ là đại hôn của ta và Thẩm Hinh,

Viên Đô úy nhất định phải tới uống chén rượu mừng nhé."

Uống cái rắm!

Ai thích uống thì uống!

Dù sao lão tử cũng không đi!

'Viên Khuê điên cuồng mắng to trong lòng, nhưng bên ngoài lại ra vẻ khổ sở, nói: 'Điện hạ mời, ta vốn không nên cự tuyệt, nhưng ngày kia trong quân có việc,

†a thực sự không thể phân thân, xin điện hạ thứ lỗi."