Buổi sáng, Vân Hạc đến Thẩm phủ từ sớm. Bây giờ Thẩm phủ cũng được trang trí rất vui mừng. Được hạ nhân Thẩm gia dẫn vào, Vân Hạc đi vào thao trường của Thẩm gia.
Lúc này, Thẩm Hinh đang cầm Thương Vân Văn huấn luyện mười cá nhân được Thẩm phủ chọn ra kia.
Không có áo giáp, bọn họ đặt bao cát lên cánh tay và trên đùi.
Mọi người nhìn thấy Vân Hạc đi vào, đều dừng tập luyện, hành lễ với Vân Hạc.
Vân Hạc còn chưa nói gì, Thẩm Hinh đột nhiên khẽ quát: "Tiếp tục luyện tập! Các ngươi nghe rõ cho ta! Không có lệnh, lính không được dừng lại! Nếu có lần sau, xử lý theo quân pháp!"
Chậc!
Nữ tử này còn có dáng vẻ của một tướng quân!
Trên mặt Vân Hạc hiện lên ý cười, hắn lại nói với mọi người: "Nghe tiểu thư các ngươi."
Có Vân Hạc mở miệng, mọi người đều tiếp tục tập luyện.
Vân Hạc cũng không làm phiền bọn họ, chỉ ngồi xuống một bên, lắng lặng làm khán giả quan sát bọn họ tập luyện.
Phương pháp huấn luyện của Thẩm Hinh rất đơn giản, để cho mười người này bảo vệ một cọc gỗ, mà nàng thì lại tấn công vào cọc gỗ.
Vân Hạc vừa nhìn là biết, cọc gỗ kia tượng trưng cho hẳn. Được!
Không tồi!
Nữ tử này dữ như cọp, nhưng làm việc vẫn đáng tin.
Có năm trăm binh lính do Đỗ Quy Nguyên huấn luyện, còn có những người này của Thẩm phủ, công tác bảo vệ hắn coi như rất nghiêm ngặt.
Người bình thường muốn gϊếŧ chết hắn trên chiến trường, vẫn gặp khó khăn. Thế nhưng, nếu đối phương là cao thủ như Thẩm Hinh, vậy thì phải nói khác. Ví dụ như bây giờ.
Cho dù Thẩm Hinh không sử dụng toàn lực, nàng vẫn dễ dàng đột phá hàng phòng vệ của mọi người, mũi kiếm đâm thẳng vào cọc gỗ.
Một nhát này, cũng đại diện cho nhiệm vụ bảo vệ của bọn họ thất bại.
Thẩm Hinh dừng lại, lập tức chỉ rõ sơ hở phòng ngự vừa rồi cho họ, cũng dạy bọn họ nên tiến hành phòng ngự như thế nào.
Vân Hạc nhìn Thẩm Hinh nghiêm túc chỉ dạy những người này, hắn không khỏi nhếch miệng cười.
Khi nữ tử này làm chính sự, dáng vẻ oai hùng hiên ngang đó rất có hương vị! Có lẽ, nữ tử này trời sinh thích hợp với chiến trường!
Đang lúc Vân Hạc suy nghĩ miên man, Thẩm phu nhân đến đây tìm.
"Lục điện hạ, bà giày này có một vài chuyện muốn nói với ngài."
Thẩm phu nhân đi thẳng vào vấn đề.
"Được!" Vân Hạc sảng khoái đồng ý, hắn rời đi cùng Thẩm phu nhân.
Hắn biết, Thẩm phu nhân muốn thử thách hắn, hoặc muốn xem giới hạn của hắn đến đây.
Thẩm phu nhân dẫn Vân Hạc đi vào viện bên trái, bà ngồi xuống: "Điện hạ một lòng muốn đi Sóc Bác, ngài có thể tưởng tượng được sau khi đến Sóc Bắc thì như thế nào không?”
Hừt!
Quả nhiên là muốn thử hắn!
Bà vẫn lo lắng về hắn!
Vân Hạc mỉm cười nói: "Tình thế ở Sóc Bắc thay đổi trong nháy mắt, bây giờ tính toán gì cũng không có ý nghĩa, chỉ có đi từng bước xem từng bước!"
"Đáp án này có hơi lấy lệ!”
Thẩm phu nhân ý vị thâm trường liếc hắn, bà lại hỏi: "Nếu Sóc Bắc lại xảy ra chiến tranh, điện hạ sẽ xử lý như thế nào?”
"Rất có khả năng Sóc Bắc sẽ xảy ra chiến tranh."
Vân Hạc gật đầu nói: "Ta không nghĩ sẽ xử lý thế nào, ta chỉ biết, chủ động ra trận, địch tiến ta lùi, địch lùi ta đuổi, địch trú ta quấy nhiễu, địch mệt ta đánh..."
Sau đó hai người ngồi yên nói chuyện. Vân Hạc với với Thẩm phu nhân rất nhiều suy nghĩ chiến thuật của mình.
Trước khi hắn xuyên qua vốn là nhân viên xuất sắc của học viện chỉ huy, khi nói đến những lý luận chiến thuật kinh điển đó, hết bộ này đến bộ khác.
Thẩm phu nhân nghe vào tai, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên. Lục hoàng tử này thật sự rất đáng sợi
Hắn đâu chỉ am hiểu binh pháp!
Hắn quả thật chính là một kỳ tài quân sự!
Tìm kiếm khắp cả Đại Càn, chỉ sợ không tìm được ai am hiểu binh pháp hơn hắn!
Nếu hắn nói ra những suy nghĩ trong đầu, chắc chắn sẽ được tôn sùng là bậc thầy binh pháp!
Có thể viết thành một quyển sách cũng không ngoa!
Nhưng chỉ có một người lợi hại như vậy, thế nhưng lại bị coi là phế vật văn không được võ không xong!