Lục hoàng tử té ngựa, ngươi không chạy tới đỡ mà còn đứng đó cười?
Sợ mình sống quá lâu rồi đúng không?
Diệp Tử thu lại đánh giá lúc trước của mình về Viên Khuê.
Không phải hắn ta hữu dũng vô mưu, mà đơn giản là quá ngu!
Diệp Tử ghét bỏ nhìn Viên Khuê, rồi giật nhẹ tay áo Thẩm Hinh đứng bên cạnh, ra hiệu cho nàng bớt bớt lại.
“Ngươi không sao chứ?” Vân Hạc đứng dậy, rồi vội vàng vươn tay kéo Chu Mật lên.
“Đa tạ điện hạ quan tâm, tiểu nhân không sao ạ.” Chu Mật vừa phủi bụi trên người vừa đáp.
“Không có việc gì thì tốt rồi.”
Vân Hạc thở phào nhẹ nhõm, lại quay sang nói với Viên Khuê: “Viên đô úy, lần sau đừng đẩy ta mạnh như vậy nữa nhé.”
Mạnh?
Viên Khuê sững sờ.
Nhưng hắn ta đâu có dùng sức gì nhiều!
Rõ ràng chỉ đẩy như bình thường thôi mà!
“Viên Khuê to gan, dám đẩy Lục điện hạ ngã ngựa hả?”
Một tiếng quát lớn bất chợt vang lên bên tai Viên Khuê.
Thấy vậy, Viên Khuê giật hết cả mình, hốt hoảng giải thích: “Ta... Ta không có dùng sức, là… là Lục điện hạ bất cẩn té ngã mà!”
“Xạo sự!”
Biểu cảm trên mặt Cao Hợp đanh lại: “Ý ngươi là điện hạ đang vu oan cho ngươi sao?”
“Không sao, không sao đâu mà!”
Vân Hạc vội chạy tới hòa giải, còn cười ha hả nói: “Ta nghĩ Viên đô úy không quá chú tâm dẫn tới kiểm soát không tốt lực đẩy thôi, chắc chắn không phải cố ý đâu.”
Nghe Vân Hạc nói vậy, Viên Khuê suýt nữa đã chửi ầm cả lên.
Này mà hòa giải gì chứ?! Rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa!
Quả nhiên, Vân Hạc vừa dứt lời, mặt mày Cao Hợp và Chu Mật càng thêm nghiêm nghị.
Hai người họ đã tin chắc chuyện này là do Viên Khuê cố tình gây ra!
Mục đích là vì muốn khiến Lục điện hạ xấu mặt trước mặt Thẩm Hinh!
Dưới ánh nhìn đầy phẫn nộ của hai người kia, Viên Khuê không phản bác lại được câu nào, cuối cùng chỉ đành hướng mắt về phía Thẩm Hinh cầu cứu.
Thẩm Hinh bĩu môi, cười khẩy nói: “Là do thuật cưỡi ngựa của hắn không tinh, tự mình ngã xuống…”
“Thẩm tiểu thư, xin chú ý thân phận của người!”
Cao Hợp giương mắt nhìn Thẩm Hinh: “Chẳng bao lâu nữa người sẽ trở thành Lục hoàng tử phi đấy!”
Thẩm Hinh cứng còng cả người, lúc tính nói thêm gì đó thì lại bị Diệp Tử ngăn cản.
Vân Hạc thu hết mọi chuyện vào mắt, âm thầm gật gù trong lòng.
Cao Hợp cũng tinh tường đấy chứ! Lời hắn ta muốn nói cũng chính là lời hắn muốn nói!
“Thôi, bỏ đi!”
Vân Hạc khoát tay, quay sang bảo Cao Hợp và Chu Mật: “Ta vẫn nên nhờ hai người dạy ta cưỡi ngựa thì hơn! Chúng ta đi thôi, không cần theo chân họ góp vui làm gì.”
Dứt lời, Vân Hạc lại thử leo lên ngựa lần nữa. Tuy lần này vẫn chật vật như trước, nhưng không một ai dám hé răng cười nhạo.
Cao Hợp và Chu Mật đồng thời quắc mắt lườm Viên Khuê một phát, sau đó mới nhanh chân phóng lên ngựa.
Sau khi chào tạm biệt Thẩm Hinh, Vân Hạc cưỡi ngựa rời đi, nhưng vẫn không quên dặn dò Cao Hợp và Chu Mật: “Dạo này tâm trạng của phụ hoàng không tốt, nên các ngươi tuyệt đối đừng kể việc này cho phụ hoàng biết, bằng không trong một phút nóng giận, có khi phụ hoàng sẽ chém đầu Viên đô úy mất.”
Ha hả!
Không đánh chết được thì hù chết ngươi, đồ khốn kiếp!
Mau về bảo cha ngươi cầm theo thứ tốt tới bồi tội với ta đi!
Giọng Vân Hạc không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, vừa đủ để Viên Khuê nghe không sót một chữ nào.
Viên Khuê bị dọa sợ chết khϊếp, ngã ngồi thẳng ra đất luôn.
“Viên Khuê, ngươi đúng là không biết chừng mực!”
Thẩm Hinh trừng Viên Khuê: “Dù hắn có vô dụng cỡ nào thì cũng là Hoàng tử đương triều! Dám đẩy Hoàng tử ngã ngửa, nhẹ thì bất kính, nặng thì là mưu hại Hoàng tử đấy!”
Mưu hại Hoàng tử?
Nghe Thẩm Hinh nói vậy, Viên Khuê sợ tới mức suýt đái ra quần.
“Ta thật sự không dùng lực mà! Là do hắn bất cẩn nên té thật đó!”
Viên Khuê gào lên thống thiết, hai chân run rẩy đứng dậy.
“Ta biết ngươi muốn làm hắn xấu mặt để giúp ta xả giận.”
Thẩm Hinh khẽ gật đầu: “Nhưng bệ hạ đã hạ chỉ tứ hôn, không lâu nữa ta sẽ trở thành Lục hoàng tử phi, vì để tránh hiềm nghi, sau này ngươi đừng tới nhà chúng ta nữa…”
“Ta...”
Viên Khuê khóc không ra nước mắt, chỉ biết kêu oan trong lòng.
Hắn ta thật sự không đẩy mạnh tới vậy mà!
Sao không có ai chịu tin hắn ta hết vậy?
Làm sao bây giờ?
Hắn ta phải làm sao bây giờ đây?
Nếu bệ hạ biết chuyện, không chừng sẽ lôi đầu mình ra chém thật mất!
Viên Khuê càng nghĩ càng sợ, cũng không còn tâm trạng nói nhiều với Thẩm Hinh. Hắn ta luống cuống phóng lên người, vội vàng chạy một mạch về nhà.
Nhìn bóng dáng dần xa của Viên Khuê, Diệp Tử không khỏi rơi vào trầm tư…