Chương 8: Đứa trẻ phát sốt rồi

Hoa ma ma vội cả nửa ngày trời mới thở nhẹ ra một hơi.

Hồ đại phu xem mạch xong, nói là không có vấn đề gì, nhưng lại nói nhịn đói bao lâu có chút khó nói. Sau khi nghe Hoa ma ma nói Khâu lão thái quân đầu tiên đã uống chút nước cơm ngọt thì liên tục gật đầu.

“Thái phu nhân làm vậy là đúng rồi. Người đói lâu rất dễ bị hoa mắt chóng mặt, dạ dày cũng rất dễ bị kí©h thí©ɧ. Nước cơm có tính bình, ăn thêm chút ngọt sẽ bớt bị hoa mắt chóng mặt, đây đều là kinh nghiệm Thái phu nhân biết được, trước kia binh hoang mã loạn, có khi phải nhịn đói mấy ngày cũng có, uống nước cơm còn tốt hơn so với ăn cháo, cũng tốt cho dạ dày.”

Cố Khanh uống xong nước cơm thì ăn thêm một chút cháo loãng, ép bản thân ngủ một lát. Tay của Gia Vân và Khánh Vân xoa bóp đã mỏi, bây giờ đã đổi qua mấy tiểu nha hoàn khác xoa chân cho Cố Khanh.

Âm thanh của mấy bà tử bên ngoài loáng thoáng truyền vào trong phòng, Hoa ma ma muốn không để ý cũng không được.

“Bên ngoài ồn ào chuyện gì thế?”

“Hình như đang gọi Hồ đại phu.” Bà tử đứng gác cửa trả lời.

Tay cầm bút của Hồ Khánh Niên run lên. Đây là hậu viện, sao lại có người ở đây gọi mình? Chẳng lẽ phu nhân sinh bệnh? Nếu phu nhân bị bệnh, hạ nhân kia chắc chắn được vào thẳng, sao lại bị cản trở?

“Phải rồi, là ta nói không cho cho người vào. Ta ra ngoài xem thử.” Tôn ma ma vỗ trán một cái, vội vàng ra ngoài xem tình hình thế nào.

Hồ Khánh Niên viết đơn thuốc, phương thuốc viết là thuốc bổ ôn hòa. Viện Trì Vân của Khâu lão thái quân có phòng bếp riêng, sắc thuốc lấy thuốc đều rất tiện, nha đầu canh bếp lò cũng từng học cách sắc thuốc ở chỗ ông.

Chỉ trong chốc lát, Tôn ma ma dẫn theo Vương thị và mấy nha đầu của Cẩm Tú viện vào sân, bà cũng không cho mấy người đó vào nhà, chỉ để họ chờ trong sân. Vương thị chuẩn bị gào lên, Tôn ma ma liếc mắt một cái, đưa tay bịt miệng bà ta lại.

Lúc trước Tôn ma ma và Vương thị đều làm ở chỗ đại lão gia Lý Mông nên có chút giao tình.

Nếu không phải bà có số tốt, sinh được đứa con trai giỏi giang, thì với cái đức hạnh này cũng xứng được người ta gọi là “Lão thái thái”? Khống có lấy một chút nhãn lực, còn không thấy bây giờ là lúc nào!

Có đôi khi không thể không nhận mệnh, cho dù ngươi có thất khiếu lung linh tâm(*), mệnh không tốt cũng đành phải uổng phí! Đại lão gia thông minh có năng lực không? Lão hoàng đế từng khen ông là “Mỹ sĩ lương tài.”, ngay cả thế tử của Tấn quốc công cũng muốn thân quen. Bây giờ thì sao?

(*) Một trái tim có bảy lỗ quý hiếm. Ngày nay cụm từ “Thất khiếu lung linh tâm” dùng để chỉ những người thông minh, có trái tim trong sáng, thông suốt mọi việc.

Hương Vân ra ngoài sân nói chuyện với tiểu nha đầu kia, Tôn ma ma kéo tay Vương thị đi sang bên cạnh, hỏi rốt cuộc là chuyện gì. Hai người nói vậy mà lại cùng một chuyện. Tôn ma ma không dám ngăn cản nữa, vội vàng đi vào phòng.

Cố Khanh vốn dĩ ngủ không sâu, đầu nàng rất đau, muốn ngủ cũng ngủ không ngon. Bây giờ kẻ ra người vào cũng làm nàng thức giấc.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nàng nghe cái gì mà đại phu, thiếu gia gì đó.

“Thái phu nhân, nghe nói là Duệ thiếu gia ở viện Kình Thương trong Tây viên bị sốt cao không giảm, trong phủ mời Hồ đại phu không được, nên Vương thị trong viện đến đây tìm. Tiểu nha đầu kia là do phu nhân phái tới, phu nhân hỏi Hồ đại phu đã khám xong chưa, nếu khám xong rồi thì qua viện Kình Thương khám cho Duệ thiếu gia.”

Cái gì? Đứa cháu trai kia sốt cao?

Trước bình phong khắc rồng, một người đàn ông trung niên mặc áo bào thêu rồng vàng đang xem sổ con. Sổ còn này là do mật thám dâng lên hôm qua. Do sổ con tới tay hắn cũng không có nhiều chữ nên ông để đến chiều ngày hôm sau có thời gian rảnh mới lấy ra coi, kết quả vừa mở sổ ra đã làm ông bật cười.

“Ồ, Lão thái thái của phủ Tín Quốc Công tuyệt thực tự vẫn? Bị tôn tử làm tức giận?” Sở Duệ lắc đầu, có chút buồn cười mà nói: “Cũng chỉ có loại Lão thái thái xuất thân hương dã như này mới một khóc hai nháo ba thắt cổ. Trong thư nói là Lý Duệ của phủ Tín Quốc công, là con trai của Lý Mông có công cứu giá đó sao?”

“Hồi bẩm bệ hạ, đúng là Lý Duệ, con trai của Lý Mông ạ.” Tổng quản thái giám của Nội Thị Tỉnh đứng một bên cung kính khom người trả lời.

“Nhiều ngày như thế rồi, phủ Tín Quốc Công có mời thái y không?”

“Trong mười bốn ngày đó, lão thái quân có hôn mê một lần, đã mời Trương thái y tới xem. Sau đó thì không có nghe qua là có mời nữa.”

“Vậy đại khái là không có việc gì.” Sở Duệ dở khóc dở cười mà lắc đầu: “Lý Mậu này thật là.”

Phủ Tín Quốc Công thoạt nhìn thì có vẻ uy thế không giảm, thực ra Lý Mông tài cán hơn người tuổi xuân mất sớm, sau khi lão Quốc Công Lý Thạc cũng cưỡi hạc quy tiên thì bắt đầu dần dần đi xuống. Có thể được như bây giờ, toàn bộ đều dựa vào tình nghĩa gắn bó cùng nhau đánh thiên hạ của Sở gia và Lý gia.

Ngay cả chuyện trong nhà cũng không xử lý được, Lý Mậu này, kém xa huynh trưởng của hắn.Sở Duệ là đương kim thánh thượng cũng là Hoàng đế thứ hai của Đại sở. Lão quốc công Lý Thạc là đồng hương của lão hoàng đế trước khi lên ngôi, ngay cả Sở Duệ cũng phải gọi ông một tiếng “Lý thúc thúc.” Lão hoàng đế của Sở quân mang theo quân đội ép người Hồ đi, thành lập nước “Sở.” Sau khi lập đô ở Kim Lăng, Lý Thạc cũng là người đầu tiên giao nộp binh quyền, cũng lấy lý do “Vết thương cũ tái phát” làm lý do cáo lão.

Sau đó, binh quyền đương nhiên sẽ thu lại, nhưng lão hoàng đế không cho ông cáo lão về quê, thậm chí lúc đại phong cho công thần, còn phong cho ông tước “Quốc công” ngang hàng với quận vương.

Từ lúc Đại Sở thành lập cho tới nay, chỉ có hai vị quốc công, một vị là huynh trưởng ruột thịt của Hoàng hậu, đệ nhất mưu thần của Đại sở Tấn Quốc công Trương Duẫn. Tấn Dương Trương thị là đại tộc nối tiếp nhau đã mấy đời, so với Lý Thạc một nghèo hai trắng, chỉ có một thân võ nghệ tốt hoàn toàn bất đồng. Có được ân sủng như thế, thêm phong hào là “Tín” là có thể thấy được cảm tình của lão hoàng đế đối với lão quốc công. Cũng từ đó thấy được sự lợi hại của lão quốc công.