Chương 6: Lão thái thái Cố Khanh chịu ăn rồi

Cố Khanh nằm trên giường nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ mắt điếc tai ngơ nhưng thật ra trong lòng đang đấu tranh kịch liệt.

Nếu nói là vô tội thì nàng cũng là người vô tội, đường đường một đại cô nương chưa từng trải nghiệm yêu đương nhưng lại xuyên thành một lão thái bà thì dù có ai là cũng không chấp nhận nổi. Huống hồ lão thái bà này ngoài cái thân phận khiến người ta đau đầu cùng với một đống chuyện lộn xộn ra thì không có gì khác. Tiền? Cần thứ đó để làm gì? Có thể mua máy tính không? Có thể mua điện thoại không? Có thể đi du lịch không?

Không có ngoại hình đẹp hay tính cách tốt thì cũng thôi đi, đến cả cơ thể khỏ mạnh cũng không có! Nghe Hoa ma ma nói, đứa con trai hiền lành và đứa con dâu có tài đức hình như cũng là giả vờ, cháu trai cũng không hiếu thuận là bao.

Nhưng những thứ này vốn dĩ không có liên quan gì đến nàng.

Hiện giờ lão ma ma này nói với nàng là ‘Người muốn chết cũng không được chết đâu! Nếu người chết, trên dưới cái phủ này đều tiêu đời, cháu trai của người bị nghiền xương thành tro, còn con trai của người sẽ bị tước vị mất chức, những hạ nhân chúng ta đều sẽ bị lôi ra ngoài đánh chết, bọn nha hoàn như hoa như ngọc của người sẽ bị đem đi bán.

Răng hàm của Cố Khanh nghiến đau.

Một thân mang nợ máu như vậy, chết đi cũng không yên ổn nổi.

Hoa ma ma này đang áp đặt nàng đúng không? Nhưng nếu như mà một người ngay cả điểm mấu chốt của đạo đức cũng không làm được thì nàng có còn xứng gọi là người không?

Trong khoảnh khắc, cả phòng lâm vào yên tĩnh. Vì để phòng ngừa Cố Khanh ngất đi, trong góc phòng châm thêm hương băng phiến để nâng cao tinh thần, cả căn phòng tràn ngập mùi hương lành lạnh. Trong phòng có vẻ u ám, Cố Khanh trùm chăn suy nghĩ xem nên làm như thế nào, Hoa ma ma vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích, bày ra dáng vẻ Cố Khanh không chịu ăn thì sẽ quỳ suốt.

Bỏ đi, cùng lắm thì đến lúc đi dạo hồ hoặc đi chùa dâng hương tạo ra cái chết ngoài ý muốn là được mà! Con người phải biết thay đổi linh hoạt! Tí nữa nàng tìm chút chuyện vui, làm ra dáng vẻ vô cùng vui vẻ, rồi lại ‘chết ngoài ý muốn’, có lẽ như thế sẽ không liên lụy đến mấy người vô tội này nhỉ?

Không thể làm liên lụy người khác, quá thất đức.

Cố Khanh trở mình. Hoa ma ma vui mừng.

[Thuyết phục được rồi!]

Hoa ma ma vội vàng bước lên, đỡ Cố Khanh ngồi dậy.

"Hương Vân, Yên Vân, vào đây hầu hạ! Bưng cháo cá hâm nóng trên bếp lên đi!" Tôn ma ma lập tức mở cửa, gọi mấy nha hoàn đang đợi ở phòng ngoài.

Mấy nha hoàn ở ngoài phòng nghe thấy Lão thái thái cuối cùng cũng ăn rồi, ai ai cũng vui mừng. Rối rít tạ ơn một trận ‘A di đà Phật’, ‘Vô Lượng Thiên Tôn’.

Thật sự tránh được một kiếp rồi!

Hương Vân và Yên Vân lau nước mắt đi vào, hai người bọn họ từ nhỏ đã là người hầu trong phòng của Khâu lão thái quân, mặc dù tính tình của lão thái thái cổ quái, nhưng không phải là người khó hầu hạ. Mà lão thái thái cũng từng nói, đợi bọn họ lớn rồi, nàng sẽ tặng cho bọn họ ít của hồi môn, giúp bọn họ tìm một nhà tốt gả đi, làm một nương tử bình thường hoặc ma ma quản sự. Nhưng hiện giờ nếu lão phu nhân có xảy ra chuyện gì, người đầu tiên xui xẻo là bọn họ và gia đình bọn họ. Bản thân xui xẻo cũng thôi đi, nếu như liên lụy người nhà bị đuổi ra ngoài, vậy quả thực là không còn mặt mũi để sống nữa.

Cố Khanh biết Hương Vân và Yên Vân không khóc vì nàng, nhưng vì bản thân ‘hi sinh’ mà có người vui mừng đến chảy nước mắt, nàng vẫn có chút xúc động. Nếu là ở kiếp trước thì hai tiểu cô nương này cũng chỉ mới đủ tuổi tốt nghiệp cấp ba, vậy mà đã hầu hạ người ta mấy năm rồi. Số phận của những người hầu này trong xã hội phong kiến thường không thể tự nắm giữ. So với bọn họ, nàng xuyên thành lão thái quân, đã là món quà của trời xanh rồi.

Chí ít người ta vẫn xem nàng là một con người.

Suy nghĩ đơn giản như vậy, hình như không còn chỗ nào khó chịu nữa.

"Chưa cần đem cháo cá lên, thân thể ta hư nhược, đem chút nước cháo thanh đạm lên, bỏ thêm chút đường vào trong." Cố Khanh thở hổn hển dặn dò: "Gọi mấy nha đầu đấm bóp thắt lưng và thân dưới cho ta, nằm trên giường lâu rồi, có chút tê."

Để bản thân không khó chịu vì đói, nàng cố gắng hạn chế hoạt động. Dẫn đến bắp chân và mông hiện tại hoàn toàn tê liệt ở trên giường. Nàng vốn muốn tìm chết nên không thèm để ý hậu di chứng. Nhưng hiện tại nàng muốn sống, nên phải giải quyết vấn đề này. Nếu máu không lưu thông quá lâu rất dễ bị hoại tử, đến lúc đó cô muốn ra ngoài tìm chết cũng không được.

Ngoài ra, hai nha đầu nhất đẳng Gia Vân và Khánh Vân lập tức leo lên giường, co bắp chân Cố Khanh lại, rồi nhẹ nhàng xoa nắn. Lúc trước Hoa ma ma sống ở trong cung, biết người chịu phạt trượng hình nằm quá lâu thì phần mông sẽ bị thối rửa, vội gọi mấy nha hoàn khác bưng chậu nước nóng vào.

"Lấy khăn lông ấm quấn chân lại rồi từ từ nắn, phải nắn đến khi máu lưu thông! Nhanh mời Hồ Khánh Niên đến!"

"Cái gì, Lão thái thái chịu ăn rồi?" Phương thị đang chuẩn bị mời bà đồng ni cô đến thì nghe nói Khâu lão thái quân nghĩ thông rồi, vui mừng khôn xiết nói: "A di đà Phật phù hộ, sao lại ăn rồi?"

"Nghe nói là Hoa ma ma cho hạ nhân lui ra, ở trong phòng khuyên rất lâu mới khuyên được." Ma ma pha trà quỳ ở trước cửa phòng của Đông Sương Cẩm Tú viện đáp lời. Con gái của bà ta đang làm người hầu ở Trì Vân viện, mặc dù chỉ là một nha đầu quét dọn, nhưng cũng có thể thu được không ít thông tin.

"Hoa ma ma? Người ở trong cung đúng là không thường mà!" Vẻ mặt Phương thị thả lỏng: "Tiền lương tháng này của bà ta tăng gấp đôi! Nếu bên cạnh Lão thái thái có thêm mấy người như Hoa ma ma thì đám tiểu bối chúng ta không cần lo lắng gì nữa."

"Phu nhân hiếu thuận, trên dưới toàn phủ đều đang khen ngợi." Ma ma pha trà nịnh hót.

"Ta là con dâu duy nhất của Lão thái thái, ta không hiếu thuận với bà ấy thì là tội lớn rồi."

"Phu nhân, phu nhân! Duệ thiếu gia không xong rồi."

"Bà cô nhỏ của ta ơi! Ta vẫn chưa thông báo mà!"

"Ai ở đó hô to gọi nhỏ vậy! Cái gì mà Duệ nhi không xong rồi? Ai cho cô ta vào vậy? Tự vả miệng mình mười cái rồi hẵng trả lời!" Lưu ma ma chỉ vào cái đệm cói nhỏ ở trong phòng: "Cứ ở đó tát đi"

"Vâng." Nha đầu chạy từ Kình Thương viện run rẩy quỳ xuống đệm cói. Một lát sau, tiếng bạt tai ‘Chát chát chát’ vang vọng.

"Ở trong phủ nói năng phải cẩn thận. Cái gì là không xong rồi? Chẳng có ai không xong cả! Chỉ có các ngươi không xong thôi. Cho dù có chuyện lớn gì, cũng phải bình tĩnh rồi mới nói. Loạn thành như vậy, chủ tử còn muốn hỏi sao? Bây giờ có thể từ từ nói rồi chưa?"

"...Có thể."

"Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, ma ma ngươi đừng dạy dỗ nữa. Quy củ không ổn thì có thể từ từ dạy dỗ, dị dọa sợ rồi thì về sau phải làm sao?" Phương thị dùng lời tốt đẹp để an ủi tiểu nha đầu: "Đừng sợ, có gì từ từ nói. Văn Tú, lát nữa lấy đĩa hoa quả tứ sắc trong phòng ra cho tiểu nha đầu này cầm về."

"Tạ phu nhân." Tiểu nha đầu quỳ trên đệm cói khấu đầu với Phương thị.

Mọi người đều nói phu nhân là người tốt bụng, cho nên cô ta cho rằng chạy việc vặt ở Cẩm Tú viện rất nhàn nhã. Phu nhân là người tốt bụng, nhưng Lưu ma ma bên cạnh phu nhân không phải là người ăn chay. Sao cô ta lại quên chứ?