Chương 49: Măng tốt mọc tre xấu

Cố Khanh thấy sắc mặt Triệu thị càng ngày càng khϊếp sợ, biết nàng ta nghe hiểu ẩn ý của mình, bèn khẽ gật đầu với nàng ta, sau đó nói tiếp:

"Đây cũng chính là nguyên nhân ta chuyển nó sang viện tử của mình đấy."

Triệu thị nhìn Lý Duệ đứng bên cạnh, trong lòng rối bời.

Lý Duệ thấy Triệu thị nhìn mình bèn tiến lên mấy bước, cúi đầu lạy mợ.

Nếu cậu ta muốn thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này để tự lập tự cường thì ngoại trừ dựa vào họ cha, chỉ còn cách dựa vào họ mẹ!

Triệu thị không sao tin nổi những gì mình vừa nghe được!

Khưu lão thái quân nói rằng phải chuyển Lý Duệ về viện tử của nàng thì mới không bỏ bê việc học tập, ý rằng… Ý rằng…

Vậy hóa ra những lời ca tụng Phương thị hiền lương thục đức lại là giả hay sao?

Mấy năm đầu khi tỷ muội của nàng ta mới mất, nàng ta và trượng phụ còn từng tới phủ thăm hỏi nhà thông gia vì lo cho cháu ngoại. Lúc ấy Quốc công phu nhân tân nhiệm Phương thị dịu dàng hiền lành, lo cơm ăn áo mặc cho Duệ Nhi chẳng thiếu thứ gì, ngay cả con trai trưởng của Quốc công cũng chẳng sung sướиɠ bằng. Duệ Nhi được Quốc công phu nhân đối xử chẳng khác gì con ruột, trượng phu nanngf ta còn thở phào nhẹ nhõm khen rằng, nếp nhà của phủ Tín Quốc Công rất tốt, ít nhất đứa cháu ngoại này sẽ được lớn lên bình an, hạnh phúc.

Sau này, trượng phu nàng ta bị điều đi nơi khác, trượng phu nàng ta không yên tâm để mẹ con họ ở lại đây một mình, sức khỏe của mẹ chồng cũng vẫn còn khỏe mạnh, cộng thêm chuyện buồn của Trương Tĩnh nên kinh thành đã trở thành nơi khiến nàng ta buồn phiền, bởi vậy, cả nhà nàng ta đều rời kinh theo trượng phu đi nhậm chức, Tết đến mới qua lại thăm viếng phủ Quốc công. Trong mấy năm ấy, nàng ta lần lượt sinh hạ con trai và con gái ở Thông Châu nên rất bận rộn. Cũng có lúc nàng ta nghĩ không biết con của tỷ muội mình giờ ra sao, muốn trở về thăm hỏi nhưng con cái vẫn còn nhỏ, nàng ta không nỡ xa con nên cuối cùng không quay về kinh.

Giờ nghĩ lại, nàng ta thấy hơi hối hận. Nếu như lúc trước, nàng ta và trượng phu tận tâm thêm một chút…

Công việc của chồng nàng ta không tiện qua lại quá thân thiết với phủ Quốc công kẻo lại bị nghi ngờ hay thậm chí là khiển trách vì dựa hơi kẻ có quyền có thế, trái lại sẽ gây thêm phiền toái cho phủ Quốc công. Khi hai nhà còn qua lại, nhà họ Lý vẫn chưa phải phủ Quốc công tiếng tăm lừng lẫy. Hiện giờ, Lý Mông và lão Quốc công đều đã mất, tỷ muội Trương Tĩnh của nàng ta cũng đã gieo mình xuống hồ, vị Quốc công Lý Mậu này không thân thiết với nhà nàng ta nên quan hệ thông gia cũng trở nên xa cách.

Nếu không phải năm tới trượng phu nàng ta sẽ về kinh, con cái đã lớn cần tìm thầy giỏi thì nàng ta đã chẳng đưa bọn trẻ về đây, tu sửa lại nhà cũ. Nàng ta vốn định chờ tu sửa xong nội viện sẽ đến thăm hỏi phủ Quốc công nhưng tình hình thế này thì nàng ta phải đến gặp Phương thị trước mới được.

Rốt cuộc trong bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao một đứa trẻ ưu tú lại biến thành dáng vẻ khiến người ta không đành nhìn thẳng như vậy chứ? Phụ mẫu của cậu ta đều có ngoại hình ưa nhìn nhưng trông cậu ta hiện tại lại chẳng có gì là đẹp đẽ hết!

Nếu không có học vấn, lại còn không biết đối nhân xử thế, vậy cuộc đời của đứa nhỏ này sẽ bị huỷ hoại mất thôi!

Phương thị ác độc quả là nhẫn tâm, tàn nhẫn! Đến ngay cả người có địa vị như Khưu lão thái quân cũng phải lén liên lạc với người ngoài phủ để che chở cháu trai!

Triệu thị nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lấy hai thanh kiếm trong phòng mình ra, xông thẳng đến viện của Phương Uyển!

"Nhóc con, cháu đứng dậy đi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, mợ đồng ý giúp cháu. Phu tử trong phủ ta chính là bạn tốt của cậu cháu, học vấn vô cùng tốt, có điều không muốn làm quan. Y đang dạy con ta học "Tứ thư", cháu đi học với nó đi. Cậu của cháu đang làm quan ở Thông Châu, sang năm sẽ về kinh, đến lúc đó mợ sẽ nhờ cậu của cháu viết một phong thư tìm giúp cho cháu một người thầy dạy cho cháu cách đối nhân xử thế.” Triệu thị hào phòng đồng ý, đỡ đứa cháu đang lạy dài đứng thẳng người lên.

Lý Duệ béo múp míp, khom lưng xuống rất nhọc, đến khi được Triệu thị nâng dậy, thịt mỡ toàn thân cậu ta lắc lư rung rinh, mồ hôi chảy đầm đìa. Cảnh tượng này khiến mặt Triệu thị không khỏi giần giật, nàng ta thực sự muốn nhanh chóng hồi phủ, để về phòng mắng một trận cho đã miệng.

Tại sao gốc măng tốt lại mọc lên thành cây tre xấu thế này!