Chương 36: Phiên ngoại về cuộc đời của lão Quốc công (Phần 4)

"Con không cam tâm…"

"Nếu không cam lòng, vậy thì cưới một vị thê tử thông minh hơn, xinh đẹp hơn cô nương đó. Một lòng một dạ với nàng ấy, bảo vệ, chiều chuộng nàng ấy, khiến thê tử của con trở thành nương tử hạnh phúc nhất trong thiên hạ, để cho người không lựa chọn con phải hối hận muốn chết."

"Cha."

"Hử?"

"Có phải trước đây cha bị tiểu cô nương nào đấy vứt bỏ rồi mới tìm nương không?"

"Cút!"

Ta bế nhi tử uống say khướt từ trên nóc nhà xuống. Tiểu tử này nặng thật, rõ ràng dáng dấp gầy gò như thế, mà sao lại nặng như vậy nhỉ? Không lẽ tiểu tử này là con cua, trong xương toàn là thịt chắc?

"Phù…"

Thôi được rồi, lần sau ta trở về, ta phải bồi dưỡng tửu lượng của nó mới được. Lớn lên ở trong quân ngũ, thế mà lại không biết uống rượu như thế thì làm sao được? Không thể để về sau nó say đến mức không vào động phòng, để cho con dâu của ta mất công chờ đợi được!

Ngày hôm sau, ta tạm biệt nương tử và hai tiểu nhi tử, sau đó mang binh xuất chinh. Lý Mông vẫn còn ngủ được, xem ra thằng nhóc này đã vượt qua được chuyện đó rồi.

Nếu lần này thắng trận, thì có thể lấy lại hơn phân nửa thiên hạ. Còn phần còn lại đều là những cục xương khó gặm.

Cứ mỗi lần nghĩ đến ta sắp có thể cởi giáp về quê rồi, ta lại không nhịn được muốn nhanh chóng hành quân, đánh đuổi hết người Hồ về quê cũ của bọn chúng ở Mạc Tây.

Trận chiến này kéo dài ba năm, đợi đến khi ta trở về nhà, đại nhi tử của ta nói cho ta biết rằng, thằng nhóc đang vừa ý một cô nương, bảo ta mau đến nhà đó cầu hôn. Khưu Băng cũng có vẻ vô cùng hài lòng.

Cô nương kia cũng họ Trương, nhưng không phải Trương thị ở Tấn Châu, lại càng không liên quan gì đến nương tử hiện tại của Sở Duệ. Cô nương đó là tôn nữ của Thái sư tiền triều Trương Đình Yến, trong lúc người Hồ tác loạn, Thái sư dẫn theo cả nhà ở ẩn, bây giờ thiên hạ thái bình, con cháu của Trương thị ra làm quan, hơn một nửa số vị quan trong quân đội của Sở Duyệt đều là con cháu của nhà họ Trương.

Con cháu của các thế gia đều không thèm làm những chức quan nhỏ như Tiền lương*. Những người nguyện ý ngồi vào những vị trí này đều là những người có xuất thân giống như ta. Phần lớn bọn họ không biết chữ hoặc là không biết số, công việc hậu cần không phải là chuyện nhỏ, đương nhiên là Sở Duyệt không yên tâm để bọn họ làm rồi.

(*) Tiền lương: quan trông coi tài chánh thời nhà Thanh.

Bây giờ con cháu của Trương Đình Yến ra làm quan, nhờ vậy cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề cấp bách của chúng ta.

Càng giành được nhiều địa bàn, ta lại càng cảm nhận được nỗi gian khổ của Sở Duyệt. Ôi thế tộc, thế gia danh môn vọng tộc!

Ta lại thở dài một tiếng.

Năm sau đó, Mông nhi và Trương Thị Uyển Ninh thành hôn. Sở Duyệt cùng với Sở Duệ mang theo rất nhiều lễ vật quý giá đến chúc mừng. Ta đều nhận hết, nếu như không nhận bọn họ sẽ nghĩ nhiều mất. Ngươi nói xem có mệt mỏi không cơ chứ?

Ta đưa hết lễ vật cho Khưu Băng giữ, Khưu Băng bây giờ vẫn cứ giống như ngày xưa, ta đưa cho nàng ấy, nàng ấy cũng không biết tiêu xài thế nào. Hai người bọn ta đều như vậy. Bao nhiêu năm ta tòng quân, số tiền tích góp được có lẽ đủ cho cả nhà cơm ngon rượu say mấy trăm năm.

Bởi vì chuyện cháu gái nhà Quân sư, mối quan hệ của hai nhà chúng ta đã trở nên lúng túng trong nhiều năm rồi, đến cả Mông nhi và Sở Duệ cũng không còn tâm đầu ý hợp như trước nữa. Bạn đầu ta vốn mong muốn con cái của hai nhà cũng thân thiết như cha của bọn họ.

Cũng may là nhi tử cũng thành hôn rồi, cứ như thể là đã quay trở lại như xưa vậy.

Từ trước đến nay, ta chưa từng để tâm đến chuyện này, ta thực sự cảm thấy tiểu cô nương đó không hợp với Mông nhi. Mông nhi chắc hẳn là đã nghĩ kĩ rồi, cũng không hiểu vì sao lần nào hai cha con nhà đó cũng bày ra cái vẻ: "ta biết ta có lỗi với ngươi, ta sẽ cố gắng bù đắp cho ngươi" nữa.