Chương 34: Phiên ngoại về cuộc đời của lão Quốc công (Phần 2))

Em trai của Sở Duyệt lãnh đạo toàn bộ nhà họ Sở nổi dậy làm phản. Nhà họ Sở ở Kinh Nam là một gia tộc danh tiếng, nếu họ làm phản thì chẳng khác gì một nửa miền nam làm phản. Những người dân nghèo vốn đã không thể sống nổi được nữa lập tức nổi dậy đập phá phủ quan, dinh thự của người Hồ, cướp lại thuế ruông và vật tư. Nghe nói những xâu tiền ấy đã mục cả dây buộc, thóc lúa trong kho đều đã mọc mốc nhưng bọn chúng vẫn nhất quyết không chịu cho người Hán dùng.

Bọn chúng bị thế là đáng lắm!

Sở Duyệt và ta được giải cứu khỏi nhà lao, ta đi suốt đêm về nhà. Thê tử và gia đình ta chưa biết chuyện này, ta nhất định phải về nhà trước khi họ biết.

Vài ngày sau, Sở Duyệt dẫn người đến rủ ta đi ra ngoài mạo hiểm một phen, ta do dự.

Một mình Khưu Băng chăm ba đứa con, một mẹ già ốm đau và một đứa em trai còn chưa tới tuổi trưởng thành…

Lúc này, toàn bộ thanh niên trai tráng trong làng đều đã trở thành người của Sở Duyệt. Nhà bọn họ có lương thực sung túc, đi theo bọn họ làm phản ít nhất sẽ không chết đói. Ta ôm thê tử thảo luận suốt đêm, cuối cùng quyết định đi ra ngoài mạo hiểm với Sở Duyệt một phen.

Ông trời không có mắt, ruộng đồng ở nhà không thu hoạch được gì, ta lại đang mang tội trên người. Ở thời buổi loạn lạc, thiên tai liên miên thế này, ngoại trừ gϊếŧ người ra, ta không còn bản lĩnh nào để mưu sinh nữa. Nếu ta ở lại đây thì cả nhà chỉ còn nước cùng chết đói với nhau.

Ta gửi gắm cả nhà già trẻ gái trai của mình cho đường huynh và đường bá mẫu, đời ta đã nhận rất nhiều ân huệ từ họ, thậm chí ta không thể đền đáp nổi.

Quân của Sở Duyệt liên tiếp thắng trận, thế như chẻ tre, không gì cản nổi, bọn dị tộc đã thống trị bọn ta suốt năm mươi năm khiến đời sống nhân dân trở nên lầm than, làn sóng nổi dậy này nhanh chóng lan ra rộng khắp lãnh thổ Trung Nguyên. Ngay cả Sở Duyệt cũng không ngờ được rằng, đốm lửa nhỏ bùng lên để sinh tồn lại có thể dấy lên thành biển lửa lớn dữ dội như vậy.

Ta càng ngày càng gϊếŧ nhiều người hơn, quân đội của bọn ta cũng càng ngày càng lớn mạnh. Dần dần, Sở Duyệt cũng bắt đầu thay đổi, ban đầu hắn khởi nghĩa chỉ là vì tự vệ nhưng hiện giờ hắn đã có tham vọng trở thành bậc đế vương rồi.

Dù thế nào đi chăng nữa, khi thành Lạc Dương nằm trong tay bọn ta và hậu phương được bình định, ta sẽ bỏ vũ khí trở về với ruộng đồng, mang theo một đống tiền về, kê cao gối ngủ với vợ.

Năm Thiên Khải thứ năm mươi ba, đường huynh đỏ mắt đến doanh trại tìm ta. Khi ta nhìn thấy huynh ấy, ta đã biết có điều gì đó không ổn.

Sau nhiều năm phấn đấu, hiện tại ta đã được phong lên làm "Lý tướng quân", vô số tướng lĩnh của người Hồ đã chết dưới tay ta. Một số người nhà của người Hồ không cam lòng, bọn chúng bí mật cải trang thành kị binh, đến quê nhà của bọn ta để trả thù.

Đường bá mẫu, đường tẩu, hai đứa con gái và cả nhà thê tử của ta, tất cả mọi người đều đã chết trong trận tai vạ thảm khốc đó.

Khưu Băng dẫn con trai trốn xuống dưới giếng nên mới thoát được thảm họa này.

Ta không biết lúc đó nàng cảm thấy thế nào khi quyết định chọn bảo vệ con trai, giếng nước của nhà bọn ta rất nhỏ, chỉ có thể giấu được hai người. Con gái lớn và con gái út của ta...

Ta không dám nghĩ tiếp, vội vàng xin Sở Duyệt cho nghỉ, trở lại quê nhà đón thê tử.

Con trai thông minh lanh lợi của ta đã trở nên gầy gò đến độ tiều tụy, đôi mắt của thê tử ta trũng sâu xuống, không còn xinh đẹp như xưa.

Rõ ràng ta có sai người gửi tiền về nhà! Chẳng lẽ bọn họ...

"Ta có nhận được tiền nhưng ta chỉ là người đàn bà, có tiền cũng không nên để người khác biết, thời thế bây giờ loạn lạc nha thế…” Nàng bình tĩnh cho ta biết câu trả lời.

Ta cảm thấy mình thật chẳng ra gì, chỉ nghĩ đến chuyện gửi tiền về nhà mà không nghĩ được rằng nếu như nhà ta bỗng chốc có nhiều tiền thì không biết liệu những người đồng hương kia có…

Trong lúc khó khăn, lòng người là thứ không đáng tin nhất.

Ta để thê tử và con trai ở bên cạnh mình, đường huynh cũng được giữ lại trong doanh trại làm một công việc nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên ta xin Sở Duyệt một điều gì, nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ hắn rất vui mừng.

Những năm qua, hắn không ngừng tặng đàn bà, ruộng đất và tiền của cho ta. Ta đã có thê tử, thực sự không có hứng thú với những người phụ nữ khác, cho dù khi có nhu cầu, ta cũng chỉ tắm nước lạnh cho xong việc. Lúc đầu, Sở Duyệt nghĩ rằng ta chê những người phụ nữ bẩn thỉu nên sau đó hắn tìm cho ta con gái của một số nhà quý tộc lụn bại, bảo ta mang họ về.

Người phụ nữ của ta ở nhà lo liệu việc nhà, nuôi con trai con gái, vậy mà ta lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài, sao tránh khỏi đêm xuống chột dạ ngủ không yên?

Ta không muốn Khưu Băng cũng lạnh lùng nói với ta như từng nói với người kia rằng: “Sau khi ngươi đi, ta ở nhà làm ruộng bao nhiêu năm, nuôi bao nhiêu gà, dệt bao nhiêu vải…”

Chỉ nghĩ đến đó thôi ta đã thấy rùng mình rồi.

Ta cũng hiểu Sở Duyệt nghĩ gì, hắn thấy ta không ham muốn gì cả, sợ rằng thứ ta ham muốn còn lớn hơn thế. Tuy nhiên, ta không buồn giải thích với hắn, ta đi theo hắn nhiều năm như vậy, nếu Sở Duyệt vẫn không hiểu ta là người như thế nào thì quả là uổng công quen biết nhau tới nửa đời người.

Ta đã tích cóp được không ít tiền bạc và của nả, dù sau này có cởi bỏ áo giáp, trở về làm ruộng, ta cũng không muốn gia đình mình đói khổ. Ta và đường bá phụ của ta vốn không phải là cùng một kiểu người.

Ta nói suy nghĩ của mình cho hắn nghe, hắn cười vỗ lưng ta, lắc đầu nói: “Ngươi mới ba mươi tuổi đã nghĩ tới chuyện cởi bỏ áo giáp, về nhà làm ruộng rồi sao?”

“Nếu tới lúc ta bốn mươi tuổi, ngươi có thể bình định thiên hạ, ta có thể cởϊ áσ giáp, về nhà làm ruộng thì đúng là quá tuyệt vời. Đánh giặc mệt quá.”

Đây là lời thật lòng của ta. Từng từ từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Ta thậm chí còn không cho con trai ta học binh pháp, chỉ cho nó tập một ít võ nghệ để phòng thân là đủ. Ta đã phạm phải quá nhiều tội ác, ta sợ rằng mình sẽ không có kết cục tốt đẹp, ta hy vọng con trai ta có thể trở thành một người giàu có, sống một cuộc đời vui vẻ là được.

Quân sư rất thích con trai ta, nói rằng nó là "kỳ tài ngút trời”. Ta hoàn toàn không nhận ra nổi cậu con trai chỉ được mỗi cái có ngoại hình tương đối điển trai này có gì “kỳ tài ngút trời”. Tuy nhiên, nó nói với ta rằng nó muốn học tập với quân sư, vì vậy ta đã để nó đi.

Con trai ta muốn tiến bộ, lão già này cũng không thể kìm hãm bước tiến của nó được đúng không?

Mấy năm sau, cuộc chiến càng ngày càng thuận lợi, số lần cần ta dẫn binh xuất chinh cũng ít đi. Cuối cùng phu thê ta cũng có thể ổn định cuộc sống, còn có thêm hai cậu con trai.

Nàng có một tật xấu là thích ăn đồ dầu mỡ, đặc biệt là thịt mỡ, bữa nào cũng phải ăn chúng. Vì thói quen xấu này, nàng rất hiếm khi ăn cùng bọn trẻ. Bây giờ cuộc sống khá hơn, trong nhà có người hầu kẻ hạ, có cả đầu bếp, dạ dày của trẻ con không được như người lớn nên bọn ta luôn ăn riêng.

Ta không để tâm lắm chuyện ăn uống, cũng không thích chứng kiến cảnh nàng ngồi ăn cơm một mình nên hễ lúc nào ta ở nhà, ta cũng đều ăn cơm cùng nàng. Ta nhận ra nàng rất vui, đêm xuống cũng nhiệt tình hơn nhiều.

Thê tử ngọt ngào của ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá e thẹn.

Hiện giờ, hầu như con trai cả Lý Mông luôn ở lại nhà của quân sư, ta nghe nói nó rất thân với cô cháu gái sống nương nhờ ở nhà của quân sư.

Ta từng gặp cô nương đó rồi, xuất thân từ một gia tộc lớn, mặt mày, dáng dấp rất đẹp, tính cách cũng rất thấu tình đạt lý.

Tiểu tử này làm tốt lắm! Tiên hạ thủ vi cường!