Sau khi Cố Khanh hỏi ra miệng xong, liền cảm thấy không đúng. Những lời này cũng không phải nàng nói. Nàng cảm thấy Khưu lão thái quân hẳn là còn ở trong thân thể của nàng, mới làm nàng làm ra chuyện thất lễ như vậy.
Tính cách nàng luôn luôn kín đáo, cũng không phải loại người sẽ dò gỏi chuyện như vậy của người khác.
Hoa ma ma ngẩn ra, ngẩng đầu lên. Bà ấy cẩn thận nhìn Khưu lão thái quân, xác định bà ấy không có ý tứ gì khác, chỉ là hỏi một câu, lúc này mới cung kính trả lời: “Ta vốn đã không muốn gả cho ai. Ở trong cung lâu rồi, càng thêm cảm thấy mấy thứ kia đều xa vời thực tế. Ở Quốc công phủ làm ma ma cho người, so với mấy nương tử quản gia bên ngoài còn tốt hơn, huống chi ta lại không cần nhìn ánh mắt ai. Ta chỉ hy vọng sau khi già rồi, trong phủ có thể cho ta nhận nuôi một đứa trẻ không cha không mẹ, sau khi chết đi có thể lập bàn thờ đốt nén nhang cho ta là được.”
Bà ấy cũng không phải người hầu trong phủ, mà là người lão hoàng đế ban tới. Tín lão quốc công đối đãi với bà ấy khách sáo như thê tử, cho nên Hoa Triêu cũng không có thứ như khế ước bán thân. Nhiều năm như vậy, ở trong viện Cầm Vân, trừ bỏ bà ấy, không có hạ nhân nào lại tự xưng “Ta” trước mặt vài vị chủ nhân ở trong phủ. Chi phí ăn mặc và ban thưởng ngày thường, ngang với những người đó của quốc công.
Mỗi từ bà ấy nói ra đều là lời nói từ tận đáy lòng.
Hoa ma ma biểu hiện ra thái độ của chính mình, trong lòng cũng có chút nhẹ nhàng.
Năm đó khi ở trong cung, bà ấy đã không có mơ cao tới việc được Hoàng đế lâm hạnh; sau đó bà ấy xách cái tay nải liền đi vào cái lãnh cung người ta tránh còn không kịp. Năm đó khi Sở quân công thành, nếu không phải lãnh cung có vài phi tử chịu không nổi kí©h thí©ɧ, sợ chơi ra mạng người, bà ấy đại khái sẽ tránh ở cái mật thất kia trong lãnh cung, ngốc ở đấy mãi đến khi đại cục đã định.
Có lẽ là do tướng mạo bản thân quá mức xuất sắc, làm Khưu lão thái quân không thích; có lẽ Khưu lão thái quân cũng không thích ở chung với người như mình; có lẽ là thân phận đã từng là cung nữ của mình làm Khâu thị, hiện tại là Khưu lão thái quân không thích, cho nên bà ấy vẫn luôn chỉ có thể tôn trọng mình như khách. Nhưng bà ấy đúng thật là tràn ngập cảm kích với lão quốc công, với Khâu thị cùng với Tín Quốc công phủ.
Như không nhờ bọn họ, bà ấy đã sớm bị những tên súc sinh đó chà đạp, biến thành một nắm đất vàng rồi.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Khưu lão thái quân có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy với mình rồi sao?
“Năm đó…… Ngươi và lão thái gia……” Cố Khanh cảm thấy người há mồm kia đã không còn là mình.
Khưu lão thái quân? Bà còn ở đây sao? Còn ở thật thì bà nhanh chóng hồi hồn đi! Ta không muốn thân thể của bà đâu! Hỏi ra chuyện xấu hổ như vậy, bà bảo về sau ta còn ở chung với Hoa ma ma như thế nào?
Hoa ma ma đầu tiên là lộ ra biểu tình nghi hoặc khó hiểu, một lát sau, thân mình đột nhiên run lên, trong lòng lạnh băng.
Thì ra là như thế này! Thì ra là như thế này!
Hoa ma ma cảm thấy sức lực cả người mình đều bị rút sạch trong một khắc này.
Bà ấy đứng lên từ trên ghế thêu, nắm chặt tay đi tới trước mặt Cố Khanh.
[Làm sao bây giờ? Bà ấy nghe hiểu! Bà ấy hiểu Khưu lão thái quân lạnh nhạt với bà ấy là vì cái gì? Hiện tại, bà ấy phẫn nộ muốn đánh nàng sao? Oan có đầu nợ có chủ mà!
Hu hu hu, không phải ta hỏi! Thật sự không phải ta hỏi!”
Hoa ma ma vươn một cánh tay lên, tiến đến trước mặt Cố Khanh. Cố Khanh rất muốn nhắm mắt lại trước khi cánh tay của Hoa ma ma rơi xuống, nhưng Khưu lão thái quân trong cơ thể buộc nàng mở to hai mắt, nhìn thẳng đôi mắt của Hoa ma ma, không chịu nhận thua chút nào.
Hoa ma ma cũng không có cho Cố Khanh một cú đánh nào, mà là chậm rãi, dùng mặt một bàn tay khác lướt trên tay áo còn lại của mình.
Da thịt bà ấy vẫn bóng loáng tinh tế như thế, không chút nào nhìn ra đó là làn da của một phụ nhân 50 tuổi.
Cố Khanh nhớ tới làn da vàng như nến của thân mình này, yên lặng rơi lệ ở trong lòng.
Hoa ma ma chỉ vào một điểm đỏ nhỏ trên cánh tay mình.
“Thái phu nhân, ta biết dùng từ ngữ nào cũng không thể xua tan ngờ vực của ngài, nhưng ngài hẳn là biết trên người mỗi cung nữ tiền triều chưa bị lâm hạnh đều có cái này chứ?”
Đó là cái gì?
Cố Khanh không thể hiểu được nhìn điểm màu đỏ to như hạt đậu nành kia. Nhìn màu sắc, rất giống nốt chu sa, nhưng mà thoạt nhìn rất cứng, hơn nữa tròn đến vô cùng mất tự nhiên.
Cố Khanh kinh ngạc nhìn tay mình đột nhiên chuyển động, sờ đến viên màu đỏ kia.
Thật là cứng, hơn nữa còn lạnh. Không có chút nhiệt độ từ thân thể nào.
“Thủ cung sa, là thủ cung sa. Ha ha, là thủ cung sa!” Cố Khanh kinh hãi cảm giác được dây thanh quản của mình bắt đầu chấn động. Trong tiếng cười lớn, hai hàng lệ nóng từ má cuồn cuộn rơi xuống.
“Hắn không có…… Hắn không có……”
Một cổ tình cảm làm người khó có thể lý giải từ trong lòng nàng dâng lên.
Đó là hối hận, sụp đổ, yêu ghét mãnh liệt cùng sự mất mát to lớn đan chéo mà thành cảm tình phức tạp. Đây là tình cảm cả đời của một nữ nhân tụ tập mà thành.
Nàng dường như sắp bị loại tình cảm không cách nào hình dung này làm ngất mất.
“Hắn không có, hắn không có” lẩm bẩm xong rồi. Thân thể Cố Khanh rốt cuộc lại có thể chuyển động. Cái loại áp lực trầm trọng nhất từ trước tới nay với nàng cũng biến thành hư không.
Nàng vẫn luôn cho rằng cái loại cảm tình vô cớ này là do tác dụng phụ sau khi khi mình bám vào, lại không biết đó là ý thức cuối cùng của Khưu lão thái quân.
Mà hiện tại, Khưu lão thái quân đã thật sự đi rồi.
Chỉ để lại Hoa ma ma đối diện và Cố Khanh vẻ mặt xấu hổ.