Chương 18: Vậy thì dạy bà lão này viết chữ đi

Lý Duệ bứt hoa lá trong vườn để hả giận rồi đá mấy bồn cây cảnh lăn lóc khắp vườn.

Mấy tiểu nha đầu đứng bên cạnh đều sợ hãi tránh xa. Lúc Duệ thiếu gia tức giận thì sẽ đánh người đó!

Lão thái bà tính cách lập dị cổ quái! Yêu quái già! Một giây trước còn cười với người ta, quay lưng cái đã hung dữ bảo người cút! Vậy mà nói phụ thân của ta là đứa con mà lão thái thái yêu thương nhất, kết quả thì sao mỗi lần thấy cậu ta thì giống như đang nhìn không khí vậy!

Nhớ lại lời nói của Thẩm mẫu, cậu ta siết chặt bàn tay, bóp nát cành hoa cúc.

Nàng còn dám cướp đồ cưới của mẫu thân! Đồ cưới của mẫu thân phải để lại cho cậu ta cưới vợ! Cậu ta đã xác định hôn ước từ sớm!

Chờ cậu ta trưởng thành, chờ cậu ta trưởng thành...

Cơn giận dữ của Lý Duệ đột nhiên tựa như một quả bóng cao su bị xì hơi.

Khi cậu ta lớn lên thì có thể làm được cái gì?

Kế thừa tước vị? Phủ Quốc công nhất định sẽ do Minh đường đệ kế thừa. Bá phụ và Thẩm mẫu là người cực kỳ nhân hậu, họ dùng ăn ngon mặc tốt để nuôi dưỡng cậu ta. Chi phí ăn mặc đều cao hơn những người khác, đối xử với cậu ta còn tốt hơn con cả con ruột. Cậu ta phải biết cảm ơn, không thể tham lam những thứ không phải của mình.

Đi thi cử? Lý Duệ lại nhớ tới trò cười ở "Thùy Tọa Hiên", chỉ hận không thể đem toàn bộ sách trong thư phòng đốt sạch.

Gia nhập quân đội? Gia tộc của cậu ta xây dựng sự nghiệp nhờ vào việc gia nhập quân đội, trong nhà vẫn còn giữ rất nhiều quyển sách binh pháp mốc meo trong "Bộ Vũ Đường", những vị tướng già đi theo gia đình cũng đang ở trong phủ nhưng mà mình...

Cậu ta cúi đầu.

Lý Duệ không nhìn thấy mũi chân của mình chỉ nhìn thấy bụng.

Hay thôi đi. Không quy định nào bảo cậu ta không thể trở thành một An Nhạc Công.

Bên trong "Ngã Tọa Hiên".

Cố Khanh chỉnh sửa lại quần áo, chờ đến lúc trên mặt không còn chút khác thường mới sai nha hoàn Gia Vân đi tìm Lý Duệ về.

Thật ra thì Lý Duệ đã trở lại nhưng mà biểu cảm của Gia Vân có vẻ không được tự nhiên. Cố Khanh để ý thấy thì dự định đợi đến khi về lại Trì Vân Viện sẽ hỏi thử xem sao.

Nàng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành bằng gỗ hoa cúc lê sau án thư, nhìn đứa "cháu trai" có vẻ ngoài bình thường này. Mặc dù nàng đã xem xét cậu ta rất cẩn thận nhưng cũng không thể nhìn rõ ngũ quan như thế nào. Vì quá béo nên ánh mắt bị thịt mỡ chèn ép thành một cái khe nhỏ, mở mắt và nhắm mắt chẳng khác gì nhau. Cái mũi nhìn qua cũng cao nhưng thịt mỡ trên hai gò má còn cao hơn nên chẳng thể đánh giá được độ cao của mũi. Môi quá mỏng, mặt quá béo nên nhìn rất kỳ quặc.

Nếu không phải đột nhiên nàng cảm thấy vừa mắt cậu ta và cuộc sống ở sau viện quá nhàm chán thì nàng cũng lười để ý một đứa trẻ không đáng yêu như vậy.

"Lý Duệ, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Đây là biết rõ còn cố hỏi! Sinh nhật của ta mấy tháng trước bà còn tặng ta một bộ văn phòng tứ bảo mà.

Lý Duệ nhớ đến món quà mà cậu ta không thích nên đã bị quăng chỗ nào không biết, cậu ta trả lời một cách uể oải: "Năm nay cháu mười hai tuổi."

"Cam La lúc mười hai tuổi đã được làm sứ thần. Hiện tại cháu mười hai tuổi nhưng ngay cả một bài thơ cũng không thuộc được." Cố Khanh nhìn Lý Duệ, cảm thấy rất tiếc nuối: "Lúc phụ thân của cháu còn sống thì cháu cũng là một đứa trẻ thông minh, ba tuổi có thể thuộc hơn ngàn chữ. Vì sao hiện tại cháu không thể nhớ hết mặt chữ vậy?"

"Là cháu vô dụng!" Lý Duệ xấu hổ nên quỳ xuống.

Lúc trước Cố Khanh đã đọc qua truyện "Thương Trọng Vĩnh". Nhưng thiếu niên trong truyện là bởi vì đắm chìm vào lời khen của người khác nên chỉ biết làm thơ mà không chịu học tập thêm, cuối cùng trở thành người không có kiến thức. Bản thân Lý Duệ chính là cháu đích tôn của Tín quốc công, từ nhỏ đã được vỡ lòng bởi học giả uyên thâm, được dạy bởi những sĩ phu bác học. Nhưng cậu ta lại chẳng học được gì, nàng thật sự rất bất ngờ về chuyện này.

Ngoài lý do lười biếng ra thì không thể còn nguyên nhân nào khác!

"Tổ mẫu của cháu không hiểu biết nhiều, cũng không hiểu rõ tri thức là cái gì. Nhưng ta cũng hiểu được đạo lý nếu quyết tâm học tập thì dù bắt đầu học lúc nào cũng không bao giờ là trễ." Cố Khanh đột nhiên nghĩ tới một phương pháp: "Trình độ học vấn của cháu dù kém cỏi nhưng làm thầy cho bà lão này cũng đã đủ rồi. Bắt đầu từ ngày mai, ban ngày cháu tiếp tục đi học, buổi chiều đến Trì Vân Viện dạy cho ta tập viết."

"Cháu không dám! Cháu..." Trong lòng Lý Duệ không ngừng than trời.

Ông trời của ta ơi! Chuyện mà cha ta và ông nội ta còn chưa làm được thì sao giờ lại bắt ta đi làm? Lão thái thái còn chưa biết cầm bút thì nói gì đến chuyện viết chữ! Ngày mai ta còn có hẹn với con trai nhỏ của Tiễn thượng thư để cùng nhau đi ra ngoài xả xui nữa. Sau này không lẽ ngày nào ta cũng phải ở trong viện của lão thái thái?

Thân thể to lớn của Lý Duệ rùng mình một cái.

Cậu ta không cần!