Chắp tay thi lễ, Uông Tiếu Tiếu sáng quắc hai mắt, khi thốt ra những lời tiếp theo cả gương mặt đều đanh lại, kiên định nói: "Hoàng hậu được mệnh danh Đệ Nhất Tài Nữ, dung mạo bất phàm, võ công trác tuyệt! Khắp kinh thành không biết có bao nhiêu kẻ mong muốn được diện kiến người một lần trong đời, nô tài cũng không ngoại lệ!"
Uông Tiếu Tiếu cúi thấp đầu, làm ra vẻ ấp úng: "Có điều này... có điều này nô tài chỉ sợ nói ra sẽ lập tức bị mang đi chém... thực không muốn giấu giếm Hoàng hậu."
Chân Nguyệt Thiền không để lộ chút gợn sóng, nàng "hừ" một tiếng lạnh tanh trong mũi: "Ngươi không nói, bổn cung liền sẽ mang ngươi đi chém."
Ai da... biết ngay là sẽ nói vậy mà! Không uổng công Uông Tiếu Tiếu nàng rèn giũa hơn 20 năm luyện phim cung đấu!!!
Ngước mặt nhìn lên, Uông Tiếu Tiếu rưng rưng khoé mắt, nàng không sợ mạo phạm mà nhìn thẳng mặt Chân Nguyệt Thiền để nói, cũng muốn để nữ nhân kia chứng kiến vẻ mặt ưu thương của nàng lúc này: "Hoàng hậu... nô tài tuy là người của Linh Hoa Cung, nhưng từ trước khi nhập cung đã đem lòng sùng bái người, ước vọng lớn nhất của nô tài chính là được hầu hạ một chủ tử tâm tính thiện lương như người. Nên mới nói, tâm nô tài luôn hướng về người là như vậy, lúc nãy nô tài quả thực đã rất lo lắng cho an nguy của Hoàng hậu, nguyện hy sinh cái mạng quèn này để bảo toàn tính mệnh cho người a!"
Uông Tiếu Tiếu nói không vấp một chữ, cũng không để lộ biểu tình. Chân Nguyệt Thiền nghe xong chỉ đá nhẹ một bên mày, "hửm" lên nhạt nhẽo: "Ngươi thực nghĩ như vậy? Trước đây bổn cung được ca tụng thì không nói đi..."
Nâng chầm chậm ngón tay thon thả, Chân Nguyệt Thiền điểm nhẹ lên trán Uông Tiếu Tiếu, cười như không cười: "Nhưng hiện tại bá tánh khắp nơi, kể cả quần thần trong triều ở sau lưng đều gọi bổn cung là Yêu Hậu, ngươi lý nào lại không biết?"
Uông Tiếu Tiếu: "..."
Ta biết chứ sao không! Cái danh Yêu Hậu này còn theo ngươi đến hàng nghìn năm sau kia kìa!
"Hoàng hậu..." Ánh mắt Uông Tiếu Tiếu óng ánh hẳn lên, nàng biết thời cơ đã chín muồi, vội vàng ứng đối: "Nô tài tuy tài sơ học thiển, nhưng làm sao không biết Chân Hạng Đại tướng quân đã bao nhiêu lần lập công cho xã tắc, bao nhiêu lần khởi binh đánh đuổi giặc ngoại xâm giành lấy bình yên cho lê dân bá tánh?"
Chân Nguyệt Thiền nghe đến đây, hàng mi vốn rũ xuống cũng vội cong lên, dừng tầm mắt ở trên người Uông Tiếu Tiếu một cách chăm chú.
Ánh mắt nàng chính là muốn nói, tên tiểu thái giám này càng lúc càng thú vị!