Chân Nguyệt Thiền lại nhìn Tiểu An Tử đứng bên cạnh, gật đầu một cái. Tiểu An Tử hiểu ý lập tức ném thanh trường kiếm trên tay đến trước mặt Uông Tiếu Tiếu, sau tiếng "leng keng" chính là giọng nói nhẹ nhàng sâu lắng của Chân Hậu: "Đứng dậy đi, bổn cung muốn xem thử võ công của ngươi có bao nhiêu lợi hại."
Uông Tiếu Tiếu: "..."
Ta không dùng kiếm... có súng không? Hay có găng đấm bốc gì đó không?
Cứu mạng a!!!
"Thế nào?" Hàng mi cong cong trải xuống như chiếc rèm, Chân Nguyệt Thiền nhếch môi cười nhẹ, tràn ngập ý vị mỉa mai trong nụ cười này, nàng lại nói: "Ngươi là không muốn múa kiếm cho bổn cung xem, hay những lời khi nãy đều là xảo biện?"
Chết thì chết! Uông Tiếu Tiếu vận dụng 26 tồn tại của mình để thốt ra những lời kế tiếp: "Hoàng hậu anh minh! Nô tài thú thực là... không biết võ công, nhưng đứng trước tình thế nguy cấp, nô tài nguyện chết cũng muốn xả thân cứu người!"
Ở thời đại của nàng, cái này sẽ gọi là... nịnh hót, còn ở đây, chính là hoa ngôn xảo ngữ a! Nàng mặc kệ, ở thời nào cũng vậy thôi, biết khom lưng cúi đầu, dẻo mồm dẻo miệng một chút mới thực là khôn lanh!
Lịch sử trải dài hàng nghìn năm, cũng không biết có bao nhiêu người, bao nhiêu tên thái giám thoát chết nhờ chiêu thức hạ đẳng này rồi! Tốt xấu gì cũng nên nói vài lời xu nịnh để cái Yêu Hậu này được vui vẻ!!!
Uông Tiếu Tiếu vừa nói, vừa nỗ lực rặn ra hai hàng nước mắt hòng muốn tăng thêm vài phần chân thực. Vận may kéo đến, dù chưa từng học qua khoá diễn xuất nào, nhưng có lẽ vì quá sợ hãi mà hai hàng cay nóng kia rất nhanh liền rơi xuống, thật khiến nàng cũng tìm được chút an ủi...
Trời không phụ lòng người, Chân Nguyệt Thiền chứng kiến dáng vẻ mếu máo khó coi của Uông Tiếu Tiếu, đột nhiên tâm tình khó tránh thư thả. Nàng nhìn tên thái giám đang quỳ trước mặt, nhướn lên mắt phượng cẩn thận đánh giá.
Diện mạo của tên thái giám này... ngoại trừ hai hàng lông mày có chút anh khí ra thì những đường nét còn lại có thể xem vô cùng thanh thoát, rất hợp nhãn.
Thái giám trong cung, hầu hết đều đánh phấn khá dày mới sở hữu làn da trắng đến bong bóc, nhưng lại thiếu đi sự trơn tru mềm mịn. Cư nhiên, làn da của tên tiểu thái giám này lại căng bóng mịn màng, trông chẳng khác gì các hài nhi non nớt, nhìn quả thực thích mắt!
Sau một phen tường tận đánh giá, Chân Nguyệt Thiền không khỏi hiếu kỳ, nhịn không được cảm giác muốn sờ thử liền vươn tay của mình đến, nhưng còn chưa kịp chạm vào Uông Tiếu Tiếu đã rụt người về sau.
Chân Nguyệt Thiền khẽ động mi tâm, ánh mắt toát ra thần thái lạnh như băng tuyết: "Ngồi yên. Còn dám cử động bổn cung liền trảm!"
Uông Tiếu Tiếu: "..."