- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang
- Chương 13: Nhận thưởng
Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang
Chương 13: Nhận thưởng
“Ta từng nói rồi, Hạ Nhi không thể phơi nắng, chứng tỏ cô ta có mệnh phú quý trời sinh, thế nào, bây giờ đã tin chưa?”
Kim Phi chỉ vào những người phụ nữ xung quanh, nói: “Sau này ai dám khua môi múa mép, nói cô ấy là sao chổi thì đừng trách ta!”
“Tin rồi, tin rồi! Ngươi nhận tiền thưởng rồi mang về cho ta một chiếc bánh bao hấp, sau này mỗi lần gặp vợ ngươi, ta sẽ gọi cô ta là bà Thần Tài!”
Một bà thím thô thiển chế nhạo.
“Cho dù ta không cho bà bánh bao hấp thì sau này bà cũng phải gọi cô ấy là bà Thần Tài!”
“Dựa vào đâu cơ chứ?”
“Dựa vào việc sau này bà có thể kiếm tiền từ cô ấy, rồi sống một cuộc sống tốt đẹp”.
“Vậy thì ta sẽ đợi xem!”
“Yên tâm đi, sẽ không bắt bà phải đợi lâu đâu”, Kim Phi tự tin nói.
Là một người xuyên không, Kim Phi chắc chắn sẽ không ở yên trong khe núi nhỏ này. Đây mới chỉ là điểm bắt đầu, chắc chắn không phải kết thúc.
Bất kể là làm gì, một mình y chắc chắn sẽ không thể làm được, đến lúc đó, rất nhiều người ở làng Tây Hà sẽ tìm việc làm ở chỗ y và nhận tiền công từ Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi không phải bà Thần Tài thì là gì?
Nhưng bây giờ những người phụ nữ này đều cho rằng Kim Phi đang khoác lác, không ai để trong lòng. Mọi người đều quay lại nhìn Trương Lương vừa lên núi đã quỳ lạy mẹ mình.
Nhà họ Trương sống rất khó khăn, là trụ cột của gia đình, ngày nào hắn cũng làm việc ngoài đồng đến tối mịt mới về.
Vừa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng hổ gầm.
Mẹ, vợ, em trai, em gái đều đang đào rau dại ở sau núi, Trương Lương vô cùng sợ hãi.
Sau khi chạy đến sau núi, hắn mới biết Kim Phi đã cứu cả gia đình hắn.
Sau khi an ủi mẹ mình, hắn dẫn theo Trương Mãn Thương đang sợ hãi, lách qua đám đông, đến chỗ Kim Phi, cánh tay còn lại đập lên ngực nói:
“Cậu Kim, đa tạ lòng tốt của cậu, sau này mạng của Trương Lương sẽ là của cậu, có chuyện gì cậu cứ nói với ta!”
Đây là nghi thức cao nhất trong quân đội.
“Lương huynh, chị dâu là chị họ của Hạ Nhi, chúng ta coi như là người nhà, huynh nói vậy chẳng phải khách sáo quá sao?”
Đây chỉ là lời xã giao đơn giản nhất trong thời hiện đại, nhưng thực sự nói lên được tấm lòng của Trương Lương.
Hai người khuyết tật nhà họ Trương sống cũng không dễ dàng gì. Những người phụ nữ đào rau dại đều không muốn làm cùng người nhà họ Trương, bởi vì bọn họ đào quá nhanh.
Những năm qua, Trương Lương đã gặp quá nhiều loại người, cho nên hắn càng trân trọng lòng tốt của người khác hơn.
Kim Phi liều mạng cứu người nhà hắn, lại nói những lời như thế này, khiến Trương Lương vô cùng cảm động.
Trưởng làng nhìn cảnh này, cười híp cả mắt.
Bao nhiêu năm qua, có lần nào hổ xuống núi mà không bắt mấy người đi?
Lần này, trong làng còn chưa thành lập đội đánh hổ, nhưng con hổ đã bị gϊếŧ một cách dễ dàng.
Không cần Kim Phi lên tiếng, dân làng cũng tự tìm đòn bẩy, khiêng con hổ đến nhà Kim Phi.
Quan Hạ Nhi lấy kẹo lạc mà cô mang về vào buổi sáng ra chiêu đãi mọi người một cách nhiệt tình.
Mặc dù xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn ra dáng nữ chủ nhân, cô lại bị những người phụ nữ kia giễu cợt.
“Kim Phi, ngươi định dẫn theo ai đến huyện phủ?”
Trưởng làng kéo Kim Phi sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
Bán hổ và tiền thưởng sẽ được một khoản tiền lớn, theo quy tắc, Kim Phi sẽ phải lo cơm nước cho người đi cùng đến huyện phủ, nếu hiểu chuyện còn phải phát thêm lì xì.
Năm nay cũng chẳng được ăn mấy bữa no nê, cho nên cùng đi đến huyện phủ là chuyện tốt, trưởng làng cũng không dám tự mình quyết định.
“Làm phiền trưởng làng, Thiết Tử đại ca, Lục ca, Lương ca cùng đi với ta!”
Kim Phi cười rồi quyết định chọn người.
Không cần phải nói, trưởng làng nhất định sẽ đi. Nhân tiện dẫn theo con trai lão là Lưu Thiết, để lấy lòng, về sau còn phải làm việc trong làng.
Trần lão lục là thợ săn, năm nào cũng đến huyện phủ bán da thú, quen đường lối nên dẫn theo gã cũng là điều đương nhiên.
Trưởng làng hơi ngạc nhiên khi thấy Kim Phi dẫn theo Trương Lương cụt một tay. Nhưng Kim Phi đã đưa ra quyết định thì trưởng làng cũng không dễ gì phản bác,
Tiễn dân làng xong đã là nửa đêm.
“Hạ Nhi, nàng cần thứ gì không?
Kim Phi đang giúp Quan Hạ Nhi thu dọn đồ đạc bèn thuận miệng hỏi.
Lần này đến huyện phủ không hề dễ dàng, rất nhiều người cả đời cũng chẳng đi được mấy lần.
“Trong nhà có đồ ăn, không cần mang gì…”
Chưa kịp nói hết, Quan Hạ Nhi chợt nhớ ra thứ gì đó: “Tướng công có thể đem theo một cây kẹo hồ lô được không?”
“Được!” Kim Phi ghi nhớ trong lòng, cười hỏi: “Sao thế, muốn ăn à?”
“Hai năm trước, tiểu muội bị bệnh, cha đã đưa muội ấy đến huyện phủ khám bệnh, được ăn kẹo hồ lô một lần, sau khi trở về luôn nhớ về nó, nói rằng đời này được ăn kẹo hồ lô lần nữa thì tốt biết bao!”
Quan Hạ Nhi trầm giọng nói: “Lúc ta rời đi, sức khỏe của muội ấy ngày càng kém, người già trong thôn nói muội ấy sẽ không qua khỏi năm nay… Tướng công, chàng từ huyện phủ trở về, ta có thể về nhà thăm tiểu muội không?”
“Đương nhiên là được!”
Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Ta sẽ đi cùng nàng”.
Bữa cơm đầu tiên khi đến đây được mua bằng tiền riêng của bố mẹ vợ, dù thế nào cũng phải đi thăm.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, trưởng làng đã dẫn theo con trai mình là Lưu Thiết, thợ săn Trần lão lục và Trương Lương đến nhà Kim Phi.
Trần lão lục còn đẩy một chiếc xe lớn.
Quan Hạ Nhi còn dậy sớm hơn bọn họ, nấu sẵn cháo bày lên bàn.
“Hạ Nhi, chắc đêm nay ta chưa về được, nếu sợ, nàng hãy đến ở cùng chị họ một đêm nhé”.
Từ làng Tây Hà đến huyện phủ chỉ hơn hai mươi dặm, nhưng ở giữa đều là hẻm núi, nên chỉ có thể đi đường vòng.
Nếu vậy thì khoảng cách sẽ dài thành hơn bốn mươi dặm, hơn nữa phần lớn đều là đường núi nhỏ hẹp, chắc chắn không thể trở về trong một ngày.
“Vâng”.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Đường núi gồ ghề, nhỏ hẹp, nhiều chỗ không rộng hơn xe đẩy là bao, kéo theo con hổ mấy trăm cân rất khó đi. May mà dọc đường không có sơn tặc, bọn họ đi mất sáu tiếng, đến tận nửa giờ chiều mới đi được hơn ba mươi dặm đường núi.
Đi qua chân núi, phía xa xa hiện lên hình bóng của tường thành.
Đây là huyện phủ cai quản làng Tây Hà - huyện Kim Xuyên.
Huyện phủ không lớn, dài rộng chỉ ba bốn dặm, thậm chí không thể so sánh với nhiều thị trấn ở thời hiện đại.
Nhưng bức tường thành cao năm sáu mét được xây bằng những khối gạch lớn, bề mặt lỗ chỗ, đâu đâu cũng có dấu vết của dao, rìu, như thể một trận chiến đã từng xảy ra.
Đây rõ ràng là một ngôi thành quân sự.
Đi đến đường lớn, người càng đông đúc hơn. Xe đẩy của Kim Phi chiếm mất cả nửa đường.
Đất Xuyên Thục nhiều núi, hổ dữ tràn xuống sẽ thành họa, người dân lầm than.
Lúc nhìn thấy xe đẩy kéo một con hổ lớn, người qua đường lần lượt tránh ra để tỏ lòng thành kính với người anh hùng đã gϊếŧ hổ.
Điều này khiến thợ săn và Lưu Thiết đắc ý ưỡn ngực, ngẩng cao đầu như thể bọn họ là anh hùng chiến đấu với hổ.
Bọn họ vào huyện thành từ cổng phía đông, kéo xe kéo đến thẳng trung tâm huyện.
Dân huyện đứng xem vô cùng náo nhiệt. Đánh hổ là trừ hại cho dân, nha môn cũng không dám làm khó đám người Kim Phi, sau khi kiểm tra xác hổ, bọn họ cắt lưỡi nó, rồi đưa tiền thưởng cho trưởng làng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang
- Chương 13: Nhận thưởng