Chương 10

Anh nhẹ nhàng đến gần cậu, đưa tay chạm vào gò má cậu, cậu ngước lên nhìn anh trong đôi mắt mang theo một tầng nước mắt, anh nhẹ nhàng chạm vào mắt cậu muốn đem tất cả nước mắt trong đôi mắt ấy lau đi anh nhìn cậu phát ra giọng nói khàn khàn "Từ bao giờ" anh dừng lại rồi lại tiếp tục nói "Họ bắt đầu từ bao giờ" Cậu ngước lên nhìn anh một lúc lâu sau cậu mới trả lời "Em không biết...".

Sắc trời dần tối, Khắp căn nhà bị lấp đầy bởi bóng tối và sự im lặng, Hai người đều nhìn về phía bầu trời cao vời vợi, Mang trong mình một trái tim bị tổn thương Anh nhẹ nhàng bước đến bên cậu, ngồi xuống kế bên cậu "Anh biết, Biết em thích Cao Lãng" vừa nói anh vừa nhìn cậu, Cậu nghe thấy thế thì cười nhếch mép rất nhanh lại hạ xuống giống như tự khinh thường chính bản thân mình "Thế thì đã sao?!".

"Thế thì sao lại không tỏ tình.." ánh mắt anh nhìn chăm chú vào cậu "Tỏ tình hả, em có gì để thích người ta, người ta có tất cả còn em chả có gì".

Bóng tối lại một lần nữa bao trùm cả thành phố, Cậu ngồi nhìn thành phố hoa lệ về đêm.

cậu chẳng biết sau này cậu sẽ đối mặt với Cao lãng như thế nào, tiếng điện thoại vang Lên, cậu vơ tay lấy điện thoại.

Cậu làm việc thêm ở quán cà phê và làm thêm việc đội Vệ sinh và chăm sóc thú cưng cho các gia đình giàu có không có thời gian chăm sóc thú cưng và nhà cửa, cậu nhận được tin nhắn của giám đốc, cậu được điều đi qua công ty ở chi nhánh thành phố S, Cậu vốn định nhắn tin từ chối nhưng khi chuẩn bị nhắn vào giửi thì cậu chợt dừng lại, Đây chẳng phải là cọng rơm cứu mạng cậu, cậu bây giờ muốn đi thật xa, tránh xa khỏi những quá khứ đau thương, cậu xoá tin nhắn từ chối nhắn lại một chữ được rồi giửi đi.

trong nháy mắt Giám đốc đã nhắn địa chỉ và thời gian để làm việc và các chuyến đi thành phố S, chuyến gần nhất còn 2 tiếng nữa, lúc ngược mặt lên thì thấy Anh Kiệt đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu đem đem đt đặt lên tủ, Anh Kiệt nhìn cậu rồi mở miệng hỏi "Em có chuyện gì à" cậu không nhìn Anh Kiệt đi về hướng tủ cậu đem tất cả quần áo bỏ vào balo, quần áo của cậu rất ít chỉ có một số bộ mùa hè và một ít áo mùa đông, Anh Kiệt thấy thế thì đứng dậy bước lại gần cậu, nắm lấy tay cậu, cậu ngước lên nhìn anh rồi chậm rãi đáp "Em sẽ chuyển đến thành phố S để làm việc." Anh Kiệt nghe cậu nói thế thì ngớ người, cậu lấy tay mình ra khỏi tay Anh Kiệt rồi tiếp tục dọn đồ.

Cậu dọn xong tất cả đồ xong mặc cho bản thân mình một chiếc áo ấm rồi đeo balo lên vai, lướt ngang qua Anh Kiệt rồi lấy thêm một ít vật dụng cá nhân, cậu hướng về phía cửa nhà đi nhanh, trong lúc cậu đang đứng đợi thang máy bỗng phía sau truyền đến một tiếng gọi tên cậu "Hi Vân" cậu quay về phía sau thấy Anh Kiệt đang đứng phía sau mình, nhìn cậu Anh Kiệt nhìn cậu rồi chân thành nói "Anh không biết lý do tại sao em lại đến thành phố S nhưng hãy để anh tiễn em được không" cậu thấy đôi bàn tay anh nắm chặt góc áo làm cho nó nhăn nhúm một mảng, Cậu cũng chẳng từ chối, Anh bắt một chiếc taxi cậu và anh ngồi ở băng ghế sau, cậu tựa mặt mình vào ô cửa kính xe, ngắm nhìn thành phố cùng cậu lớn lên, chứa đựng nổi buồn và niềm vui của cậu, trên con đường quen thuộc nhìn ngắm khung cảnh thành phố, môi cậu mím chặt rồi thỏ thẻ "Tạm Biệt