Thẩm Gia ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt: “Là bà đã cứu ta sao?”
Người phụ nữ cười, lắc đầu: “Không phải ta đâu, là Viên Sơn. Hôm qua, hắn đi săn trên núi và gặp cô đang hôn mê giữa sườn núi, nên mới mang cô về đây. Nhà ta ở sát vách, nhà chồng ta họ Viên, cô cứ gọi ta là thím Viên là được.”
Thẩm Gia hơi ngượng ngùng cười: “Thím Viên.”
Viên Lâm thị mỉm cười, nói: “Cô nương thân thể yếu đuối, mau vào phòng ngồi nghỉ đi, ta sẽ hâm nóng lại canh gà rồi mang qua cho.”
“Cảm ơn thím Viên.” Thẩm Gia cảm thấy lòng mình ấm áp. Nửa năm qua nàng một mình lưu lạc bên ngoài, dẫu đôi khi gặp người xấu, nhưng trên đời này, quả thật người tốt vẫn còn rất nhiều.
Khi Thẩm Gia ngồi trong phòng uống canh gà, Viên Lâm thị nhân tiện kể sơ qua về tình hình nơi này.
Thôn này tên là Hạnh Hoa, ba mặt đều được núi bao quanh, do trên núi trồng đầy cây hạnh nên được đặt tên như vậy. Dân cư trong thôn thưa thớt, chỉ có khoảng hơn hai mươi hộ gia đình, sống chủ yếu bằng nghề trồng trọt và phụ thuộc vào thiên nhiên. Sau khi nộp thuế cho triều đình, số lương thực còn lại cũng chỉ đủ cho cả gia nhà sống tạm qua ngày, cuộc sống phần lớn rất khó khăn.
Thẩm Gia cũng được Viên Lâm thị kể thêm về ân nhân cứu mạng của nàng, Hầu Viễn Sơn, một thợ săn trong thôn Hạnh Hoa. Do có kỹ năng săn bắn, không phải gánh vác gia đình vì không có cha mẹ, nên Hầu Viễn Sơn có cuộc sống đỡ khó khăn hơn một chút so với nhiều người trong thôn, nơi mà không phải nhà nào cũng có đủ ăn hai bữa mỗi ngày.
Thẩm Gia nghe vậy, có chút khó hiểu, liền nói: “Trên núi hẳn có nhiều thức ăn hoang dã, mọi người lúc rảnh rỗi có thể đi tìm ít thức ăn hoang dã để cải thiện bữa ăn mà.”
Viên Lâm thị giải thích: “Cô nương có điều không biết, việc săn bắn không phải ai cũng có thể làm. Chỉ những người đã đăng ký với lý chính và nộp thuế hàng năm mới được phép đi săn. Mà thuế săn bắn lại cao hơn làm ruộng, nếu người nào có thể săn được con mồi đem bán thì còn đỡ, nếu không có bản lĩnh thì chẳng khác nào phải đóng thuế một cách vô ích. Chưa kể trên núi có sói thường xuyên qua lại, rất nguy hiểm, đâu có mấy ai dám cả ngày cứ chạy lên đó chứ?”
Nghe vậy, Thẩm Gia ngạc nhiên: “Nếu thế, người đánh cá, tiều phu cũng phải nộp thuế sao? Vậy những nhà bình thường muốn có chút thức ăn mặn cũng phải bỏ tiền ra mua ư?”
Viên Lâm thị thở dài: “Đúng vậy, sống nhờ vào nghề đánh cá hay đốn củi thì đều phải nộp thuế riêng. Nhưng ở nơi nhỏ bé như thôn chúng ta, thỉnh thoảng nhặt chút củi để nhóm lửa, hoặc nếu trong ruộng nhà mình tình cờ bắt được gà rừng hay thỏ hoang mang về làm bữa thì không ai để ý, miễn là không dùng để bán lấy tiền. Nhưng nếu làm thường xuyên, thì những người sống nhờ vào nghề đó sẽ không vui, vì họ phải bỏ tiền mua lương thực hàng ngày.”
Nghe Viên Lâm thị giải thích như vậy, Thẩm Gia cũng hiểu ra rằng ở thời đại này, hễ ai mưu sinh bằng nghề gì đều phải nộp thuế cho nghề đó.
Thẩm Gia tò mò hỏi nguyên nhân Hầu Viễn Sơn đến giờ vẫn chưa thành hôn, Viên Lâm thị liền thở dài, nói: “Đứa trẻ Viễn Sơn này cũng thật là mệnh khổ…”
Gia đình Hầu Viễn Sơn từ đời này sang đời khác đều sống bằng nghề săn bắn, đến đời Hầu Viễn Sơn thì cha hắn, Hầu lão hán, chỉ có duy nhất một người con trai là hắn. Mẹ Hầu Viễn Sơn mất ngay sau khi sinh do khó sinh. Người xưa thường nói “Nam sợ mùng một, nữ sợ ngày rằm,” mà Hầu Viễn Sơn lại sinh đúng ngày mùng một đầu năm, thầy bói bảo rằng đứa trẻ này sinh ra không may mắn, mệnh cứng khắc người thân, cần đưa vào chùa để giữ cho gia đình yên ổn.
Nhưng cha của Hầu Viễn Sơn không tin những điều đó, lại vừa mất vợ, nên chẳng nỡ bỏ con. Ông ấy kiên quyết tự mình nuôi nấng Hầu Viễn Sơn. Dần dần, thấy hai cha con sống bình yên vô sự, dân làng cũng đè nén lời đồn về “mệnh cứng khắc thân” của Hầu Viễn Sơn xuống.
Khi Hầu Viễn Sơn lên năm tuổi, đến tuổi học vỡ lòng, cha hắn quyết tâm gom góp tiền để cho con trai được đi học ở trường tư thục. Vì thế, ông ấy ngày càng chăm chỉ, thức khuya dậy sớm vào rừng săn bắn. Thế nhưng, một lần lên núi, ông ấy đã không bao giờ trở về nữa.
Trong thôn có nhà họ Trần, con gái là Xuân Hoa, từ nhỏ đã được đính ước với Hầu Viễn Sơn. Thấy cậu bé chỉ mới bốn, năm tuổi đã mồ côi, hoàn cảnh đáng thương, nhà họ Trần liền đem Hầu Viễn Sơn về nuôi nấng. Cậu bé vốn rất chăm chỉ, từ khi vào nhà họ Trần vẫn luôn hết mình làm việc, khiến hai vợ chồng nhà họ Trần rất hài lòng với chàng rể tương lai này.
Nhưng không ngờ, khi Hầu Viễn Sơn mười bốn tuổi, vào một ngày mùa thu, nhà họ Trần và hắn cùng ra đồng gặt lúa mạch. Xuân Hoa mang giỏ tre đi đưa cơm cho hắn ngoài ruộng, nhưng lại không may trượt chân ngã xuống vực. Đến khi tìm thấy, nàng đã tắt thở.
Xuân Hoa lớn lên trong núi, nơi đâu hiểm trở hay an toàn đều rõ như lòng bàn tay, vậy mà chỉ đi mang cơm thôi lại vô cớ ngã xuống sơn cốc, khiến mọi người cảm thấy việc này thật kỳ lạ. Lời đồn về “mệnh cứng khắc thân” của Hầu Viễn Sơn lại lan ra, nhất là khi liên hệ với cái chết của cha mẹ hắn. Người trong thôn cũng bắt đầu rỉ tai nhau những câu chuyện thất thiệt.
Cha của Xuân Hoa, Trần mặt rỗ, vì đau lòng trước cái chết của con gái nên đổ hết trách nhiệm lên đầu Hầu Viễn Sơn, sau đó đuổi hắn ra khỏi nhà.
Vì không chịu nổi những lời đồn đại và ánh mắt khác thường của mọi người trong thôn, Hầu Viễn Sơn cuối cùng đành phải rời đi khỏi thôn. Bảy năm sau, hắn trở về, mang theo những kỹ năng đã học được ở bên ngoài và tiếp tục công việc thợ săn mà cha mình để lại ở thôn Hạnh Hoa.
Lúc mới trở về, dân làng không mấy ai trò chuyện với hắn. Nhưng dần dần, thấy hắn sống thật thà, làm việc chăm chỉ và thường giúp đỡ mọi người những công việc đồng áng, thì lúc đó mối quan hệ giữa hắn và người trong thôn mới dần tốt đẹp trở lại.
Nhưng vì kiêng dè lời đồn về “mệnh khắc thân,” không ai trong thôn dám đề cập đến chuyện hôn nhân với Hầu Viễn Sơn. Vì vậy, giờ đây đã hai mươi ba tuổi, hắn vẫn sống lẻ loi một mình.
Thẩm Gia nghe mà không khỏi ngỡ ngàng, không ngờ ân nhân cứu mạng của mình lại có một thân thế nhấp nhô và nhiều khó khăn đến thế. Chuyện “mệnh khắc thân” thật sự quá mê tín. Khi còn ở thời hiện đại, nàng từng gặp không ít người sinh vào mùng một đầu năm, mà họ vẫn sống thuận lợi, thậm chí còn rất thành đạt. Nếu vì những điều mê tín mà lỡ cả đời không cưới được vợ, thì chẳng phải quá oan ức sao?
Viên Lâm thị đang trò chuyện với Thẩm Gia, bỗng nghe ngoài sân vang lên tiếng náo nhiệt.
Viên Lâm thị đứng dậy nói: “Cô cứ ăn trước đi, ta ra ngoài xem có chuyện gì.”
Nói xong, bà bước ra ngoài phòng thì thấy có không ít phụ nữ trong thôn đang tụ tập, ánh mắt ai cũng lộ vẻ tò mò. Những ngày này tuyết lớn, các bà ở nhà không có việc gì làm, lại thích náo nhiệt. Tối qua đến không thấy rõ mặt cô nương được Hầu Viễn Sơn cứu, bây giờ đoán nàng đã tỉnh, nên họ lại kéo đến xem, lần này có khoảng năm, sáu người, do Phùng đại thẩm đứng đầu dẫn vào.
Thấy Viên Lâm thị đi ra, Phùng đại thẩm nói: “Nương Lai Sinh cũng ở đây à. Cô nương được cứu hôm qua đã tỉnh chưa? Chúng ta đến xem nàng có cần gì không, mọi người cũng giúp đỡ chút sức lực.”