Chương 20

Viên Đại Ngưu vừa giận vừa bất lực: “Cái nhà này thật chẳng còn ra thể thống gì nữa, thành ra thế nào rồi!”

Nói xong, ông thở dài, khoanh tay bước ra khỏi nhà.

Viên Vương thị thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nắm lấy tay con trai: “Bảo bối của nương, tối qua ngươi đã đi đâu mà cả đêm không về, làm nương lo lắng muốn chết.”

Viên Lai Vượng rút tay ra khỏi tay bà ta, thấy trên bàn cạnh giường có đậu phộng mà Vương thị vừa bóc, bèn lấy một nắm, ngửa đầu nhét vào miệng, vừa nhai vừa đáp: “Con làm gì đâu, chỉ là qua nhà Cẩu Đản ngủ nhờ một đêm thôi.”

Viên Vương thị liền vỗ vào mông hắn một cái: “Ngươi còn giả ngây ngô! Cả người toàn mùi phấn son, tưởng nương không ngửi ra chắc? Ngươi nói xem, sao cứ lui tới mấy chốn như thế, một đêm mà tiêu tốn không biết bao nhiêu bạc của cha mẹ, ngươi có biết không?”

Viên Lai Vượng thản nhiên: “Nương à, có gì đâu, mấy nơi đó cũng chia ba bảy hạng người, con chỉ tìm loại bình dân thôi, không đắt đỏ gì mấy.”

Viên Vương thị lại vỗ vào mông hắn một cái: “Ngươi còn lý lẽ nữa hả? Ngươi nhìn lại mình đi, nương còn đang bận rộn lo liệu cưới xin cho ngươi, đừng có mà tự phá hỏng thanh danh của mình trước. Ngày nào cũng đi lêu lổng với cái tên Cẩu Đản làng bên, hạng người như nó chẳng đàng hoàng gì, sớm muộn cũng dạy hư ngươi thôi.”

Viên Lai Vượng ngồi xuống cạnh giường: “Đâu phải con nhất quyết muốn đi, chẳng lẽ cứ bắt con chịu đựng mãi sao? Nương mau gả Hoán tỷ nhà họ Cao cho con đi, con cam đoan sau này sẽ không lui tới mấy chỗ đó nữa.” Nghĩ đến dáng vẻ uyển chuyển của Cao Hoán, Viên Lai Vượng lại thấy lòng ngứa ngáy không thôi.

“Nương nào không muốn con cưới được nàng về? Nhưng Phùng đại thẩm bên ấy chẳng hề mở lời, mỗi lần hỏi tới chuyện này đều lấp lửng cho qua. Nhà họ Cao rốt cuộc nghĩ thế nào chúng ta cũng không biết. Hôm qua sáng sớm, ta có gặp mẫu thân của Hoán tỷ, nói chuyện bóng gió đôi câu. Họ vốn nhìn xa trông rộng, mong muốn gả con gái cho một đại quan. Con thử nghĩ xem, con chẳng chịu làm ăn tử tế, bảo đọc sách cũng chẳng nên chuyện. Nhà họ Cao là gia đình có tiếng trong mười dặm tám thôn, muốn cưới Hoán tỷ cũng chẳng dễ dàng gì?”

Viên Vương thị nói xong thì thở dài, nhìn đứa con trai của mình đầy vẻ không cam lòng: “Con xem con không nên thân thế nào, thật khiến nương phải lo lắng. Biết sớm thế này, ban đầu ta nên hòa hảo với nhà nhị thẩm cách vách của con, về sau khi Lai Xuân đỗ đạt, con cũng có thể thơm lây. Giờ thì hay rồi, cả thôn đều biết nhà ta và nhà họ bất hòa, muốn nhờ chút danh tiếng của Lai Xuân e cũng khó.”

“Việc này không thể trách con. Ngày trước chính nương thấy không thuận mắt nhà nhị thẩm, chỗ nào cũng kiếm cớ gây sự với người ta, bây giờ cả nhà họ đều oán hận nương rồi. Mấy ngày trước nương còn cố đấm ăn xôi làm thân, họ cũng chẳng đoái hoài. Giờ thành ra thế này thì còn cách gì?”

Nhắc đến chuyện này, Viên Vươnh thị có phần chột dạ: “Khi đó nhà họ còn phải bán thóc, nhịn ăn nhịn mặc để cho Lai Xuân học hành, một ngày hai bữa cũng chẳng đủ no. Đừng nói gì ta, người trong làng có ai xem trọng nhà họ? Ai ngờ đâu Lai Xuân lại thực sự nên người, dễ dàng thi đỗ cử nhân, đến mùa xuân còn thi hội, nếu thành công thì sẽ lưu lại kinh thành làm đại quan. Mất cơ hội đó cũng chẳng còn cách nào.”

Viên Lai Vượng nói: “Giờ nương biết họ khổ cực mà vượt lên, thì đừng đối nghịch nữa. Cho dù không nhờ được gì, cũng đừng để họ quay lại trả đũa.”

Viên Vương thị lại nổi giận: “Ngươi tưởng ta không muốn chắc? Dạo gần đây, ta nào có đi kiếm chuyện với nhà họ? Cứ nói đến chuyện đêm qua, ta dạy bảo con gái mình, vậy mà cái đứa tiểu tạp chủng Diệp Tử xông vào gây gổ, còn mắng ta té tát. Ta dù sao cũng là đại bá mẫu của nó, nó nói năng như vậy thì ta không nổi giận sao? Ta còn chưa vung roi, tên Hầu săn thú lại chạy đến, khiến nương ngã đau điếng. Con xem, con xem, nương ngã đến giờ vẫn còn bầm tím đây này.”

Viên Lai Vượng đứng bật dậy: “Trời ạ, ngã nghiêm trọng vậy sao?”

Viên Vương thị càng lúc càng tủi thân: “Nếu không nghiêm trọng, nương ngươi giờ còn nằm dài trên giường như thế này làm gì? Nương khổ tâm lắm, thế mà cha ngươi sáng sớm đã lớn tiếng quát tháo, ta đây thật sự chịu không nổi!”

Nói rồi, Viên Vương thị liền há miệng chuẩn bị khóc lóc om sòm.

Viên Lai Vượng vội bịt tai: “Nương, nương đừng khóc nữa! Cái đứa tạp chủng Diệp Tử dám đến nhà ta quậy phá, còn hại nương thành ra thế này, con sẽ qua nhà chúng tính sổ ngay!” Hắn không dám chọc đến Hầu Viễn Sơn, người dám đối mặt với cả thú dữ, nên khôn ngoan chọn đối phó với kẻ yếu hơn để trút giận.

Viên Vương thị cảm động: “Vẫn là con trai của nương biết thương nương mà.”

Viên Lai Vượng bước ra khỏi nhà, rẽ phải hướng đến nhà của Diệp Tử bên cạnh. Vừa vào sân, hắn đã hét lớn về phía nhà chính: “Diệp Tử, con nha đầu chết tiệt kia, mau lăn ra đây cho lão tử!”

Viên Lâm thị vừa mang giỏ tre lên núi đào măng, Thẩm Gia đang băm cải thảo trên thớt, nghe thấy tiếng mắng chửi ở bên ngoài bèn vội chạy ra xem.

Thẩm Gia vừa ra khỏi bếp đã thấy Viên Lai Vượng đứng ở cổng, hướng về phía nhà chính mà chửi bới, bộ dạng đúng kiểu vô lại. Nhưng khi hắn nhìn thấy nàng, đôi mắt liền sáng rỡ lên, đứng ngây ra như trời trồng, dường như si mê đến độ ngẩn ngơ.

Hôm nay là lần đầu Thẩm Gia gặp Viên Lai Vượng, nhưng khi nãy tiếng ồn từ nhà bên do Viên Đại Ngưu đuổi đánh hắn quá lớn, nàng nghe thấy rõ ràng từ trong bếp. Giờ thấy hắn chạy đến la lối om sòm, nàng đoán chắc hẳn là kẻ này.

Thấy ánh mắt hắn nhìn mình đầy vẻ đê tiện, Thẩm Gia khẽ chau mày, trong lòng không khỏi chán ghét, đúng là một ổ rắn chuột với nhau mà.

Viên Lai Vượng cũng lần đầu thấy Thẩm Gia, không khỏi ngây người một thoáng. Hắn không ngờ cô nương mà Hầu Viễn Sơn nhặt về lại xinh đẹp đúng như lời đồn trong thôn, quả thật có thể gọi là sắc nước hương trời.

Trước kia hắn vẫn nghĩ Hoán tỷ nhà họ Cao đã là bậc mỹ nhân hiếm thấy trong mười dặm tám thôn rồi. Nay nhìn lại Thẩm Gia, hắn bỗng dưng cảm thấy Cao Hoán cũng chẳng sánh được.

Một thân áo bông màu tím đậm điểm hoa nhỏ, phối cùng váy áo xanh lam xếp nếp, cách ăn vận giản dị nhưng không che lấp được nét cao quý bẩm sinh của nàng. Làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt long lanh đầy linh động, thêm đôi môi đỏ hồng như điểm tô chu sa khiến hắn không kìm được ham muốn muốn cắn thử một cái.