Đường Quả há miệng cử động, dùng hơi thở nói ra hai chữ “Cám ơn”, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Bạch Hà thân là một con thú nhân vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Bạch Hà im lặng mất một lúc rồi mới hỏi: “... Cô không thể phát ra âm thanh sao?”
Đường Quả suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, lúc này cô thật sự không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Sau đó Đường Quả tưởng rằng sẽ thấy được Bạch Hà không hài lòng hoặc sẽ chán ghét mình, dù sao bọn họ đều coi cô là bạn lữ tương lai của Hồ Nha, nhưng trong mắt họ, cô quá gầy so với giống cái ở đây, cô gầy tới nỗi không thể sống sót qua mùa mưa và mùa đông thậm chí cô còn không thể có ấu tể, bây giờ cô lại không thể nói được, vì vậy với tư cách là A phụ của Hồ Nha, đáng lẽ ông ấy không nên thích cô mới đúng chứ.
Không ngờ Bạch Hà chỉ cau mày, sau đó dùng ánh mắt thương hại để nhìn cô, ông chưa kịp mở miệng nói chuyện thì giọng nói của Tế Ti từ bên kia truyền đến.
“Cái gì? Ngươi không thể phát ra âm thanh? Ngươi luôn luôn không thể phát ra âm thanh? Hay là vì sau khi bị đầu độc lần này nên ngươi mới không thể phát ra âm thanh?” Sau khi nghe câu hỏi của Bạch Hà, Tế Ti quay lại nhìn Đường Quả, thấy Đường Quả gật đầu, lập tức thả thảo dược trong tay xuống bước nhanh tới hỏi.
Sau đó, Tế Ti không đợi Đường Quả trả lời, liền tự nhủ: “Bây giờ nên làm gì đây? Sau này có thể tốt lại không ? Số thảo dược ta biết nào có thể chữa khỏi bệnh không thể nói chuyện được, bây giờ phải làm sao đây?”
Hổ Liệp và Bạch Mai cũng nhìn Đường Quả bằng ánh mắt thương hại, tiểu giống cái này thật đáng thương, Cô ấy gầy vì không có thịt nướng để ăn thì cũng chả nói đến làm gì, cô ấy lại còn không thể nói chuyện được, cô ấy thật sự rất đáng thương! Nếu cô ấy không cùng A huynh kết thành bạn lữ thì nhất định sẽ không có thú nhân nào chịu kết thành bạn lữ với cô ấy cả.
Hổ Liệp và Bạch Mai nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười, trong trường hợp này sẽ không có ai đến cướp tiểu giống cái từ tay A huynh chứ? Họ đều tin tưởng rằng A huynh có thể chăm sóc tiểu giống cái thật tốt để có thể sinh ra một đàn ấu tể thật khoẻ mạnh.
“Tiểu giống cái, cô yên tâm, A huynh là người giỏi nhất trong việc săn bắn đó, nếu cô đồng ý trở thành bạn lữ với A huynh, thì cô sẽ không bao giờ bị đói nữa, lần nào cũng sẽ được ăn no nê, Khi đó, cô nhất định có thể sinh ra một đàn ấu tể vô cùng khỏe mạnh” Hổ Liệp tràn đầy tự tin ngẩng đầu nói.
“Đúng vậy, tiểu giống cái, cậu yên tâm, A huynh là người săn bắn giỏi nhất, anh ấy cũng sẽ hái được rất nhiều quả ngon cho cậu ăn, cậu sẽ không bị đói và sẽ sinh ra một đàn con vô cùng khỏe mạnh.” Bạch Mai nhìn Đường Quả cười rạng rỡ nói, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với Hổ Nha.
Đường Quả: […] Không phải chứ, vừa rồi họ thảo luận về vấn đề này phải không? Vẫn sinh ấu tể? Hehe…
Liếc nhìn những người và thú nhân có mặt ở đây, Đường Quả không thấy trong mắt họ không có bất kỳ cảm xúc nào như ghét bỏ hay ghê tởm, chỉ có lo lắng, thương hại, v.v. Điều này khiến cô rất băn khoăn, cô như vậy đáng lẽ phải bị ghét bỏ và bỏ rơi mới đúng chứ, nhưng tình huống hiện tại là thế nào vậy?
Nhìn Đường Quả trong ánh mắt mơ hồ và bối rối, Bạch Hà trong lòng khẽ thở dài, cuộc sống của cô trước đây chắc chắn rất tồi tệ.
Tuy không phải là một giống cái khỏe mạnh nhưng cô vẫn đáng thương, hơn nữa đây còn là quyết định của Hổ Nha, với tư cách là A phụ của Hổ Nha, Bạch Hà chỉ muốn ủng hộ quyết định của Hổ Nha. Mặc dù làm như vậy sẽ tạo gánh nặng lớn hơn cho Hổ Nha nhưng ông nghĩ Hổ Nha rất cam tâm tình nguyện gánh nặng trách nhiệm này.
“Tiểu giống cái cô tên là gì?” Bạch Hà mỉm cười hỏi.
Đường Quả nhìn Bạch Hà một hồi lâu, sau đó lại nhìn Bạch Mai, Tế Ti cùng Hổ Liệp, phát hiện bọn họ thật sự không ghét bỏ cô. Ánh mắt cô không khỏi hơi cụp xuống, không nhìn bọn họ nữa. Người ở đây thật kì lạ, cô nghĩ thầm, Nhưng cô vẫn nói ra tên của mình: [Đường Quả.]
“Đường Quả phải không, cô không cần suy nghĩ nhiều, hiện tại cô đã đến bộ lạc Cự Hổ của chúng ta, cô có thể yên tâm sinh sống ở đây, cô muốn ăn cái gì thì có thể bảo Hổ Nha tìm cho cô, cô chỉ cần chăm chỉ ăn thịt để khỏe mạnh lại là được” Bạch Hà cũng không nói quá nhiều với Đường Quả dù sao ông cũng có việc cần làm, cho nên sau khi nói xong những lời này, ông liền yêu cầu Bạch Mai ở lại đây cùng Đường Quả, ông dùng tay ấn Hồ Liệp chào hỏi Tế Ti trước khi rời đi.
Tế Ti đang suy nghĩ xem có loại thuốc nào có thể khiến Đường Quả nói lại được thì bị lời nói của Bạch Hà cắt ngang, mỉm cười tiễn Bạch Hà đi, sau đó mỉm cười hiền lành nhìn Đường Quả: "Yên tâm, ta sẽ tìm cách chữa khỏi cho ngươi và nếu không thể chữa khỏi hẳn cũng không sao, điều đó không thành vấn đề. Tai của thú nhân có thể nghe được những gì ngươi nói, và chúng ta vẫn có thể nghe thấy ngay cả khi chúng ta ở gần một chút, vì vậy ngươi đừng lo lắng quá."
Nhìn Tế Ti, trong mắt Đường Quả hiện lên một tia hắc ám, sau đó cô gật đầu, mở miệng nói: “Được rồi, cảm ơn.” Hổ Nha ép cô uống nước rửa tay với cho cỏ do cô làm.
Nghe được câu trả lời của Đường Quả, Tế Ti mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Bạch Mai nhìn chằm chằm vào Đường Quả, bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Bạch Mai, ngươi tới đây giúp ta một chút, ta sẽ dạy ngươi cách nhận biết thảo dược."
Tiểu giống cái này có vẻ vẫn khá rụt rè, tốt nhất đừng để Bạch Mai ở đây quấy rầy cô ấy Tế Ti tự nhủ.
Đôi mắt đang sáng của Bạch Mai đột nhiên sáng lên thêm mấy độ, cô nàng nhìn Tế Ti, cười rạng rỡ nói: "Được rồi Tế Ti, ta nhất định sẽ học tập chăm chỉ."
Trước đây cô nàng vốn muốn học cách nhận biết thảo dược, nhưng Tế Ti không gọi cô nàng đến, cô nàng cũng không dám đến gần, lần này cô nàng phải nhất định phải học tử tế.
Đường Quả cũng không để tâm Bạch Mai cũng như là lời Bạch Hà nói với cô nàng, Cô nhìn miếng thịt nướng tay, ngửi mùi cô đoán không có gia vị gì rồi, cô cho vào miệng cắn một miếng…
[...] Thậm chí cô không thể cắn nó? ? Đường Quả lại thử cắn một miếng nữa, nhưng vẫn không thể ăn được miếng thịt nướng, cô đành phải bỏ cuộc.
Nhìn vết răng mờ nhạt trên miếng thịt nướng, Đường Quả không khỏi thở dài trong lòng, một miếng thịt cô cũng không cắn được. Cô không nghĩ mình yếu đến mức ngay cả cắn một miếng thịt cũng không được! Tỷ ơi, miếng thịt này dai quá!
Đường Quả nhìn miếng thịt nướng trong tay, không ăn thì không thể được, lúc này cơ thể cô cần phải được bổ sung năng lượng. Cô ngước mắt nhìn thoáng qua Tế Ti và Bạch Mai bên kia, cô thấy hai người họ đều đang nghiêm túc làm việc, không ai để tâm đến cô cả, cô lặng lẽ xoay người ngồi đối diện với vách động, cô lấy ra từ trong cổ áo một miếng vải mỏng, lắc tay và một lưỡi dao ngay lập tức bật ra.
Lưỡi dao mỏng vạch một đường trên vỉ nướng, một miếng thịt mỏng được cắt ra, Đường Quả đưa miếng thịt vào miệng, cô mới nhận ra trong thịt nướng không có muối, thật sự là vẫn còn sống, may mắn thay cô lại không kén chọn đồ ăn, bởi vì trước đây để tồn tại, cô cũng đã không ít lần phải ăn thịt sống.
Đường Quả vừa cắt thịt vừa ăn, cô cũng lại uống một ngụm nước, nước vừa vào miệng, cô liền khựng lại, có phải mặn không?
Sau khi nhìn xuống bát nước, Đường Quả lần nữa cắt thịt ra, nhưng trước khi ăn, cô nhúng miếng thịt vào nước, hương vị ngay lập tức trở nên ngon hơn rất nhiều.
Trong lúc này, Đường Quả cũng ăn trái cây màu đỏ này để thay đổi khẩu vị, cùi bên trong khá giống quả anh đào, mùi vị cũng rất giống nhau, thực sự là quả anh đào rồi.
Sau khi ăn được khoảng một phần ba số thịt nướng, hai trái cây và hơn nửa chỗ nước, Đường Quả đã ăn no rồi.
Nhìn miếng thịt nướng còn sót lại, Đường Quả thuận tay đặt nó lên mép bát đá rồi buông tay ra. Đúng như cô dự đoán, miếng thịt nướng dừng lại chắc chắn ở mép bát đá.
Đường Quả xé một chiếc lá bọc quả anh đào lại, lau dầu còn sót lại trên lưỡi dao mỏng. Sau đó cô tiện tay lau quần áo, gấp lưỡi dao mỏng lại, Đường Quả lại từ trong cổ áo cất lưỡi dao mỏng đi.
Mặc dù những người đó rất nhiệt tình với cô, không có ý định hãm hại hay ép buộc cô. Nhưng Đường Quả cảm thấy cô vẫn phải cảnh giác, đây lại còn là vũ khí sắc bén duy nhất để cắt thức ăn của cô, cô không thể đánh mất nó được.