Chương 5: Mạch Đập Kỳ Lạ

Tuy nhiên, ánh nhìn của Hổ Nha không hề thay đổi, anh đã cảm nhận được tình trạng thể chất của tiểu giống cái thông qua mùi hương của cô, cô xác thực nhỏ hơn và yếu hơn những giống cái trong bộ lạc của họ, bất quá cô có thể có được ấu tể của anh không về chuyện đó cũng không quan trọng, vì anh đã nhận ra cô ngay từ lúc anh ngửi thấy mùi hương của cô!

Khi nhìn thấy cô từ trên trời rơi xuống, lúc đó anh tin rằng cô nhất định được thú thần phái đến làm bạn lữ của anh, cho nên anh sẽ không bỏ cuộc, cho dù không có ấu tể cũng không từ bỏ, điều duy nhất anh lo lắng là rằng anh không thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho cô mà thôi.



"Tê ti, trước đây ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ cùng người khác kết bạn lữ chỉ khi nhìn thấy cô ấy, nên dù cô ấy có thể sinh ấu tể cho ta hay không, ta cũng muốn cùng nàng kết bạn lữ, hơn nữa ta sẽ nỗ lực đi săn để cô ấy có thể ăn nhiều thịt nướng hơn, giúp cô có nhiều thịt để mạnh mẽ vượt qua mỗi mùa mưa và mùa đông." Hổ Nha nghiêm túc nhìn vị tế ti.

Đường Quả trong lòng trầm mặc, đây là tỏ tình sao? Nhưng lời nói này cũng thật là…

Tế ti liếc nhìn Đường Quả, thở dài: "Thật ra bây giờ nói chuyện này còn quá sớm, phải tiểu giống cái này tỉnh lại hỏi xem về bộ lạc của cô ấy ở đâu, có muốn quay về không." Xem ra Hổ Nha đã nhận định tiểu giống cái này, nhưng bộ lạc bọn họ không có thói quen cưỡng bách giống cái.

Hổ Nha mím môi thật chặt nói: "Được rồi tế ti." Anh nhất định phải để cho tiểu giống cái biết hắn có năng lực cho cô ăn no, cũng cho cô biết anh là một thú nhân tốt, nguyện ý cùng anh kết bạn lữ.



Đường Quả: "..." Cho nên, bọn họ vừa rồi yêu cầu Hổ Nha lựa chọn là vì để anh không buồn chán muốn gϊếŧ thời gian sao? Cho nên quyền lựa chọn là ở cô phải không?

Đại Lâm nhìn chằm chằm vào Hổ Nha, nghiêm túc hỏi: “Hổ Nha, ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Ngươi phải biết rằng với thực lực của mình, ngươi có thể chọn một bạn lữ giống cái thuộc về mình trong bộ lạc, nhưng giống cái ngoại tộc nhỏ bé này, nếu cô ấy chọn để ở lại, thì nàng ấy sẽ có nhiều sự lựa chọn về thú nhân bạn đời, ngay cả khi cô ấy đã chọn ngươi.”

"Vâng ạ! Tộc trưởng." Hổ Nha nghiêm túc gật đầu, nhắc nhở của tộc trưởng anh đã biết, nhưng anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để khiến cô thuộc về anh với tư cách một thú nhân, giống như a phụ và a mẫu của anh.



Đường Quả không thấy được vẻ mặt của Hồ Nha, nhưng trong giọng nói của anh thì cô có thể nghe thấy sự nghiêm túc, đồng thời cô cũng phân tích được người ở nơi cô hiện tại không có ý ép buộc cô, ý thức của cô dường như đã buông lỏng cảnh giác và dần dần chìm vào bóng tối.



Đại Lâm đột nhiên cười toe toét, nhìn Hổ Nha bằng ánh mắt hài lòng, gật đầu, vươn tay nắm chặt đấm vào ngực Hổ Nha nói: "Một thú nhân tốt."

Hiện tại ông cuối cùng cũng không cần lo lắng con trai mình trở thành bạn lữ với Hổ Nha nữa, nhưng ông vẫn phải nghĩ cách để tiểu giống cái mới ở lại và thành công kết bạn lữ với Hổ Nha, chỉ có như vậy ông mới có thể hoàn toàn an tâm.



"Haha..." Đại Lâm mỉm cười quay lại, nhìn đám người tụ tập ở cửa sơn động rồi nói: "Được rồi, sắp đến giờ chuẩn bị tiệc nướng rồi, mọi người nhanh chóng chuẩn bị đi, đừng có chen chúc ở xung quanh nữa."

"Vâng, tộc trưởng." Trả lời không rõ ràng, nhưng những người vây quanh cửa ở sơn động lại chia thành hai ba người đi ra ngoài rồi.

"A huynh, nghe nói huynh mang giống cái quay về? Huynh có hay không muốn cùng cô ấy kết bạn lữ ?" Một con hổ đen xanh có kích thước tương đương một con chó vườn Trung Quốc trưởng thành xuyên qua đám người đã tản ra, hưng phấn nhảy lên vồ lấy Hổ Nha nói.



Hổ Nha dễ dàng bắt được con hổ xanh nhỏ đang lao tới trước mặt mình, cười nói: "Sao ngươi lại ở đây? Đợi a huynh dọn dẹp nơi này sạch sẽ đi rồi mới nói, sang một bên chờ đợi đi." Anh bỏ con hổ xanh nhỏ chạm đất rồi dùng lòng bàn tay vuốt ve đầu của nó.

“Hổ Liệp, ngươi tới rồi.” Cô gái đỡ Đường Quả mỉm cười chào tiểu hổ đen xanh.

“Hồng Hoa.” Tiểu hổ xanh đen, còn gọi là Hổ Liệp, mỉm cười chào đón cô bé Hồng Hoa, đưa mắt nhìn về phía Đường Quả đang nằm trên tấm da thú: “Tế ti, đây có phải là giống cái mà a huynh ta mang về không? Nhìn rất nhỏ gầy nha, có thể sinh ấu tể không ? Oa ~ mặt của cô thật trắng, trên người cô ta mặc là làm từ cái gì vậy ? Thật kì lạ nha.”

Tế ti mỉm cười hiền lành nhìn Hổ Liệp nói: “Đây là giống cái mà a huynh của ngươi mang về, cô ấy đã trưởng thành rồi, nhưng lại quá gầy, sau này nhất định phải ăn nhiều thịt nướng, chỉ có người có thân thể cường tráng mới có thể có sinh ấu tể, trên người cô ấy mặc là gì thì đợi cô ấy tỉnh lại thì mới hỏi được”.

Hổ Liệp chớp chớp mắt, tò mò nhìn Đường Quả, trong mắt xuất hiện sự thương xót vô cùng đối với Đường Quả vì sau khi nghe lời nói của tế ti, cô thật đáng thương, chắc hẳn gầy như vậy bởi vì trước đây chưa từng ăn thịt nướng...



Khi Đường Quả tỉnh lại lần nữa, cô mở mắt ra, nhìn thấy trần hang mờ mịt trong bóng tối, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện của rất nhiều người cách đó không xa, cô chớp chớp mắt, chợt nhận ra là mình không phải chết?



Cô chống tay xuống đất định ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân quá mềm yếu, không có sức lực nào phát huy được, cố gắng mấy lần nhưng cuối cùng cô cũng ngồi dậy được, Đây là di chứng của “Thiên Nhẫn” sao?

"Huh~huh ~" Đường Quả thở dốc nhìn về phía hang động nơi mà mình đang đứng, hình như vẫn là sơn động hôm qua, nhưng bây giờ lại không có ai.



Nhìn thấy bức tường của sơn động ở phía sau, Đường Quả nghiêng người về phía trước, thở hổn hển rồi nghỉ ngơi một lúc, cô duỗi ngón trỏ và ngón giữa bên phải ra đặt lên mạch đập của bàn tay trái, tuy cô học chuyên ngành Tây y nhưng cô cũng có học Trung y cũng không tệ, còn có thể bắt mạch tự kiểm tra thể trạng.

Sau khi cẩn thận cảm nhận mạch đập dưới đầu ngón tay, Đường Quả không khỏi khẽ nhíu mày, mạch đập thế nào lại là lạ, chỉ là nội thương nhẹ? Mất năng lượng và máu? ! Suy dinh dưỡng trầm trọng? ! Dấu hiệu ngộ độc gần như không thể phát hiện ra? ! !

Hừm ~ Nội thương nhẹ, khí huyết suy yếu cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao cũng bị trúng độc nôn ra máu, nhưng suy dinh dưỡng trầm trọng là cái quái gì vậy ? Cơ thể của cô luôn khỏe mạnh, chất độc trong "Thiên Nhẫn" cuối cùng cũng được giải quyết, đó là một tin tốt.



Làm thế nào để chữa khỏi chất độc? Đường Quả khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc, cô nghĩ ra đáp án, loại thảo dược có thể giải độc hình như là thứ gọi là quả tím được nhét vào miệng cô, đây là một thứ tốt, nếu có cơ hội cô phải xem thử.

Đợi đã... Đường Quả đột nhiên nhớ tới việc mình đã nôn ra máu khi vận chuyển nội lực bị gián đoạn, lông mày vừa thả lỏng lại hơi nhăn lại, nguyên nhân là do nội thương nhẹ trong cơ thể, nhưng bây giờ độc đã được giải, tại sao, cô vẫn chưa điều động được nội lực, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa truyền đến, nhưng Đường Quả đang suy nghĩ điều gì đó lại không nghe thấy.



Hỏ Nha đột nhiên xuất hiện ở cửa sơn động, một tay cầm quả màu đỏ được bọc lá, một tay cầm bát đá đựng nước, ngẩng đầu nhìn thấy Đường Quả đang ngồi dựa vào vách sơn động, lập tức hưng phấn bước tới, ngồi xổm trước mặt cô và nói: “Cô tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"