- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Huyền Huyễn
- Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời
- Chương 45: Chuyện Mà Bạch Hà Biết
Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời
Chương 45: Chuyện Mà Bạch Hà Biết
“Anh im đi!” Đường Quả không quay đầu lại, ngắt lời Hổ Nha rồi nói tiếp: “Tôi có thể tự mình di chuyển, không cần người khác cõng... Mau nấu chín thịt rau rồi đi ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn gặp anh nữa.”
Nếu không có anh vướng víu đến đây, liệu cô có phải trải qua những chuyện đáng xấu hổ như thế này không? ! Tưởng thật cô vì học trung y là để chữa bệnh đấy ! Cô mang theo những chiếc kim bạc và kim vàng bên mình…
Chết tiệt ! Cô cư nhiên lại quên mất việc này, có kim bạc và kim vàng, cô còn quản đến loại thuốc nào, cô có thể chữa khỏi giọng nói của mình mà không cần dùng thuốc được chứ? Không có thuốc thì chỉ khiến thời gian hồi phục kéo dài hơn, cơn đau bụng kinh tuy không thể chữa khỏi nhưng có thể tạm dừng lại một thời gian.
Hổ Nha cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo, Đường Quả lại nói không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn thấy anh... nhìn thấy anh...
"Vậy... Ta sẽ không kêu những thú nhân khác tới đây, đừng tức giận cũng không muốn gặp ta nữa được chứ?" Hổ Nha nhìn về phía sau đầu Đường Quả, dùng giọng điệu thận trọng nói.
Vừa nghe được giọng điệu của Hổ Nha, Đường Quả không khỏi hình dung ra hình ảnh anh trong trạng thái nửa thú, cụp tai xuống, cúi đầu nhận lỗi, thế là đủ rồi!
Đường Quả nhướng mày, tại sao cô lớn từng này như vậy lại cảm thấy Hổ Nha co chút đáng yêu, trước kia cô một chút cũng không thích động vật có lông, kể cả con người, bởi vì chúng sẽ rụng lông, làm ô nhiễm thuốc của cô!
Đường Quả xua tay yếu ớt nói: “Mau nấu đồ ăn đi rồi đi đi.” Nếu không phải máu không cầm được, lúc này cô thật muốn đuổi Hổ Nha ra ngoài và tự mình nấu ăn, ở cùng anh cô cảm thấy khó chịu!
"Ồ." Hổ Nha trả lời với giọng thậm chí còn thất vọng hơn.
Sau khi Hổ Nha nấu thịt và rau sam xong, anh thấy Đường Quả vẫn ngồi quay lưng về phía mình, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên ngoài đang mưa, giống cái không thể ra khỏi hang, cho nên hôm nay a mẫu và Bạch Mai sẽ ở trong động, ta sẽ bảo Hổ Liệp tới đây, nếu cô nhờ cậu ấy làm điều gì đó, nếu Hổ Liệp không làm được thì cô hãy yêu cầu cậu ấy đến gặp a phụ tam, cô xem như thế này đã được hay chưa ?”
Đường Quả vốn không muốn để ý đến Hổ Nha, nhưng nghĩ lại, trong lúc Hổ Nha đi săn, Alan với Bạch Mai cũng không thể qua đây, lúc đó cô mới có thời gian châm cứu cho mình, còn Hổ Nha thì vẫn muốn ngăn lại “ Tôi ăn xong còn muốn ngủ, vì thế Hổ Liệp không cần đến đây.”
“Vậy được rồi.” Hổ Nha gật đầu đáp lại, nhìn xem thời gian rồi nói với Đường Quả: “Vậy ta đi săn đây.”
Nghe bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, Đường Quả không khỏi nói: "Cẩn thận."
Sau khi nhận được lời khuyên của Đường Quả, trong lòng của Hổ Nha vốn đang lo lắng lập tức được thả lỏng, mỉm cười đáp lại: “Ta sẽ làm được, cô không cần phải lo lắng.”
Sau khi Hổ Nha rời khỏi hang, anh đi đến cửa hang của Bạch Hà rồi đợi đến khi được sự cho phép của Bạch hà thì mới được vào hang.
Mặc dù không có gì cản trở ở cửa hang, nhưng thông thường thì phải xin phép chủ nhân của hang động thì mới được vào, dù sao thì không ai muốn lãnh thổ của mình bị tùy tiện ra vào.
Đứng ở cửa hang, Hổ Nha nhìn thấy Bạch Hà đang nấu thịt và Hổ Liệp đang ngồi xổm ở một bên, trong khi Alan và Bạch Mai vẫn đang ngủ trên tấm da thú phủ đầy cỏ khô.
Hổ Nha thấp giọng nói rõ mục đích của mình: “A phụ, a phụ cũng biết hôm nay ta đi săn sẽ về, cho nên con muốn Hổ Liệp đi qua đó bầu bạn với Đường Quả, cũng không cần đi quá sớm, vào buổi chiều qua đó là được, a phụ xem có được không ?"
"Được rồi, a huynh , ta hiểu được." Hồ Liệp lập tức gật đầu, đối với việc hắn qua đó bầu bạn với Đường Quả, hắn thật sự rất vui vẻ, bởi vì hắn đối với Đường Quả vẫn rất là tò mò, còn quan tâm đến giống cái là điều mà mỗi một thú nhân đều phải học tập.
Hồ Liệp từ nhỏ đã học cách chăm sóc a mẫu của mình và Bạch Mai, kinh nghiệm của hắn cũng không nhiều nhưng tính cách cũng không tệ, hắn tự tin mình có thể chăm sóc tốt cho Đường Quả.
"Như vậy cũng được, vậy hôm nay con cũng chú ý cẩn thận một chút." Bạch Hà cười nói, mùa mưa đi săn bao giờ cũng nguy hiểm hơn bình thường, nguy hiểm không chỉ đến từ con mồi.
Về vấn đề Đường Quả ở một mình trong động, Bạch Hà cũng nghĩ như giống như cách Hổ Nha đang nghĩ, kỳ thực ông vốn đang nghĩ về việc khoảng thời gian mà Hổ Nha đi săn vào mùa mưa, ông nhất định phải phân một khoảng thời gian để chăm sóc Đường Quả, dù sao Đường Quả cũng vừa mới tới đây, sẽ luôn cảm thấy khó chịu, giống cái rất lại yếu đuối, lỡ như có người phát sinh bị bệnh sốt thì sẽ là chuyện lớn.
Nhưng sau khi suy nghĩ, Bạch Hà suy nghĩ tốt nhất là để Hồ Liệp đi qua chăm sóc cho Đường Quả, nếu có việc gì Hồ Liệp không làm được, thì ông sẽ lại đi làm lại, nếu như vậy thì sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.
Đột nhiên xuất hiện một giống cái là Đường Quả, Bạch Hà cảm thấy thời gian của mình thật sự không đủ, củi mà ông tích trữ trước đây gần như đủ cho hang động của bọn họ, hiện tại hang động của Hổ Nha cũng cần củi, trước kia củi này được dùng để làm để sưởi ấm, nhưng củi bây giờ được dùng để đốt nồi đá nấu canh và nước, thì lại càng không đủ.
Còn có trái cây cần thu thập mang về, cho dù Alan ăn không nhiều, thì ông cũng cần ăn một ít, còn có Đường Quả và Bạch Mai để ăn, dù sao giống cái cũng không phải là thú nhân, miễn là họ có thịt để ăn, thì họ vẫn cần ăn một ít trái cây để lấp đầy dạ dày, nếu không dạ dày của họ sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Ngoài ra còn có rau rừng, lòng trắng trứng, gà da đen và động vật cần thu thập, Đường Quả nói ăn những thứ này rất tốt cho sức khỏe của giống cái, Alan tốt nhất nên ăn nhiều rau rừng hơn, nên cũng không thể bỏ qua.
Cũng may mùa mưa vừa mới bắt đầu, ông vẫn còn có thời gian để thu thập những thứ này mang về, Bạch Hà cảm thấy có chút yên tâm.
"Con hiểu rồi, thưa a phụ." Hổ Nha gật đầu đáp lại, chưa kể anh luôn có trách nhiệm về con mồi của a phụ bọn họ, hiện tại đã có một bạn lữ giống cái như ý muốn, anh nhất định sẽ cẩn thận hơn để không bị tổn thương, nếu không hậu quả sẽ không như những gì anh muốn thấy.
"Nhân tiện, Đường Quả trông thế nào? Chúng ta không thể để cô ấy bị bệnh được." Bạch Hà đột nhiên nói, thời tiết đột nhiên thay đổi, không biết Đường Quả có thể thích ứng hay không, trong phòng có mấy giống cái trong mùa mưa năm ngoái cũng vì chuyện này mà chết vì bệnh tật và sốt.
"Cô ấy dậy sớm, nói ăn canh xong muốn ngủ một lát, nên chiều con bảo Hổ Liệp lại đến đó, nếu đến đó quá sớm, Hổ Liệp sẽ làm phiền đến cô ấy, cô ấy có chút cảnh giác, khi con bước ra thì khí chất của cô ấy không hề thay đổi.” Hổ Nha mỉm cười đáp lại.
Nghe Hổ Nha nói xong, Bạch Hà gật đầu, ông cũng không thấy lạ khi Hổ Nha nói Đường Quả rất cảnh giác, bởi vì bằng thực lực của ông, ông có thể phát hiện ra Đường Quả cũng có gì đó ẩn giấu không kém gì Hổ Nha.
Trong bộ tộc, những tộc nhân có thực lực nhất định như ông và tộc trưởng nhìn thấy Đường Quả ở cự ly gần, có thể phát hiện ra mối nguy hiểm mơ hồ trên cơ thể cô, nhưng lại không nói gì.
Trên thực tế, điều quan trọng nhất là mối nguy hiểm mà Đường Quả ẩn giấu không phải là mối đe dọa đối với họ, hiện tại Đường Quả đã yếu đuối như vậy, chưa kể ngay cả trong bộ lạc của họ, bất kỳ thú nhân nào cũng có thể đè chết cô bằng một tay, cô thậm chí có thể không đánh bại được một giống cái trưởng thành.
- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Huyền Huyễn
- Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời
- Chương 45: Chuyện Mà Bạch Hà Biết