Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Chương 40: Tâm Tình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Suy đoán này khiến Đường Quả khẽ cau mày, tâm tình kích động trở lại, cô quen anh mới bao lâu?! Cô thực sự đã có tình cảm với anh? Làm sao có thể như vậy được!

Không thể nào!

Không thể nào!!!

Tay Đường Quả đặt trên giường không khỏi nắm chặt, cô không thể bị mê hoặc bởi thú nhân Hổ Nha đó!

Nhưng……

Đây là sự thật.

Bàn tay đang nắm chặt của Đường Quả thả lỏng ra một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu.

Đúng, đó là sự thật, chỉ sau hai ngày ở bên nhau, cô đã có tình cảm với một thú nhân, với một người đàn ông có thể biến thành một con Cự Hổ.

Tuy nhiên, bây giờ cô đã nhận ra điều này, Hổ Nha sẽ không dễ dàng để lại dấu vết trong lòng cô như vậy nữa.

Lúc này Đường Quả thực sự không biết nên mừng vì cô đã phát hiện sớm hay nên buồn phiền vì cô đã phát hiện ra chuyện này.

Đều là lỗi của Hổ Nha, anh lấy nội y của cô rồi ném đi không phải là được rồi sao? Giặt làm gì? Giặt cũng giặt rồi, sao phải cầm trong lòng bàn tay đem về!

Tôi thực sự... thực sự muốn đánh anh một trận!!

Đường Quả lại nhịn không được mà nắm chặt tay lại.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân xuất hiện ở cửa hang, Đường Quả lập tức nhắm mắt lại, thả lỏng bàn tay đang siết chặt.



Sau khi Hổ Nha trở về, anh phát hiện Đường Quả vẫn như trước khi anh rời đi, anh biết cô vẫn chưa ngủ, nhưng cô không muốn mở mắt nên anh chỉ cẩn thận lại gần, đặt chiếc quần và qυầи ɭóŧ đã giặt sạch ở góc giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đường Quả đợi Hồ Nha đi xa mới mở mắt ra, cô quay người lại thì nhìn thấy chiếc quần và nội y được anh đặt ở góc giường, lúc đó khóe miệng cô cứng đờ mà co giật, cô vẫn muốn đánh anh một trận!

Hổ Nha lại quay lại, một tay cầm củi, tay kia cầm ba bốn khúc củi đang cháy, khi nhìn thấy Đường Quả mở to mắt nhìn mình, hai mắt anh đột nhiên sáng lên.

Nhưng rất nhanh mắt anh tối lại, Hồ Nha cẩn thận nhìn Đường Quả, hỏi: "Có phải ta làm phiền cô không?"

Nhìn đôi mắt Hổ Nha chợt sáng lên rồi chợt tối sầm, trong lòng Đường Quả trở nên u ám, sau đó cô nhận ra mình đang trong tâm trạng không tốt, lập tức khống chế cảm xúc của mình, nhưng cảm giác đột nhiên mất khống chế cảm xúc như vậy, thật sự là...xấu...xấu một cách rất chết tiệt.

Phải biết rằng cảm xúc dao động và không thể kiểm soát sẽ tạo thành sự ảnh hưởng đến khả năng dự đoán của cô. Một khi nó ảnh hưởng đến dự đoán của cô về mọi việc thì lúc bình thường có thể sẽ ổn, nhưng nếu rơi vào thời điểm nguy hiểm, nó có thể đòi mạng trong từng phút một. Vì vậy, thà loại bỏ nguồn gốc ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ngay lúc này! Dập tắt nó ngay thôi!!

Lần thứ hai cảm giác được Đường Quả phóng ra sát ý hướng về mình, mặc dù sát khí rất nhạt, nhưng Hổ Nha vẫn cảm thấy bất an và hoảng sợ.

Vì sao Đường Quả lại hai lần phóng ra sát ý đối với anh? Có phải cô thực sự không thích anh và không muốn làm bạn lữ của anh? Phải chăng có điều gì đó anh làm chưa đủ tốt khiến cô không ưa anh đến vậy? Tâm trạng Hổ Nha tụt dốc, lần lượt nảy ra từng ý nghĩ không tốt.

Nhưng dù vậy, Hổ Nha cũng có thể vừa nhanh chóng nhóm lửa, vừa lên tiếng nói: "Đường Quả, ta đánh thức cô sao? Ta làm cô khó chịu rồi, đợi ta đốt lửa xong ta đứng dậy đi ra ngoài không làm ồn cô nữa. Ngoài ra, nếu ta chọc cô không vui chỗ nào, cô nói ra, ta thay đổi. Sau này ta cũng sẽ không chọc giận cô nữa.”

Cô sẽ không bao giờ bộc lộ ý định gϊếŧ người với ta nữa. Câu cuối cùng này được Hổ Nha âm thầm thêm vào trong lòng.

Hổ Nha thực sự sợ chưa kịp nói xong đã bị Đường Quả đuổi ra khỏi hang, sau đó cô sẽ không còn thích anh nữa, không muốn làm bạn lữ của anh, cũng sợ mình đang thực sự làm ồn phiền đến cô. Vì vậy lời nói lẫn động tác của anh thậm chí không có một chút chậm chạp nào mà rất nhanh.

Sát khí của Đường Quả khựng lại một chút, những lời yêu thương đường mật này anh học ở đâu ra vậy?!

Cảm xúc tức giận nổi lên, Đường Quả lúc này mới ý thức được cảm xúc của mình lại sắp mất khống chế, cô nhanh chóng khống chế cảm xúc bình tĩnh lại, thu hồi sát khí.



Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đống lửa đang thắp sáng trong hang động đã có phần tối tăm, Đường Quả lúc này mới nhận ra bên ngoài trời đã tối, cô cũng phát hiện hôm nay Hổ Nha đã về sớm hơn hôm qua rất nhiều, chả trách tại sao náo nhiệt một trận lâu như vậy mà trời vẫn chưa tối.

Không trả lời Hổ Nha, Đường Quả nhìn ngọn lửa, hỏi: "Tại sao đem lửa vào vậy?"

Thực ra Đường Quả đã sớm cảm thấy hôm nay đám Hổ Nha có chút không bình thường, nhưng nếu cô thật sự muốn nói thì cũng không thể nói ra, cô chỉ cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Nhận ra Đường Quả đã không còn tức giận và đã thu hồi sát khí, Hổ Nha thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Mùa mưa sắp đến, lửa sẽ tắt nếu để ở bên ngoài, mà nếu mang vào cũng có thể giữ ấm cho cô, như vậy sẽ không dễ bị bệnh, ngoài ra, từ ngày mai trở đi cho đến hết mùa mưa, chúng ta sẽ nướng thịt và ăn trong hang .”

Đường Quả không khỏi cau mày, lời nói của Hồ Nha khiến cô có dự cảm không tốt, hơn nữa, tuy nói với nụ cười nhưng khi nhắc tới hai chữ "mùa mưa", giọng điệu của anh đặc biệt rất nặng nề.

“Mùa mưa sẽ trông như thế nào?” Đường Quả ngước mắt nhìn vào mắt Hổ Nha, quả nhiên, trong mắt anh hiện lên một vẻ nặng nề khó có thể loại bỏ.

Hồ Nha chớp mắt, có chút không hiểu, sao Đường Quả lại hỏi như vậy? Cô chưa từng trải qua mùa mưa sao? Làm thế nào có thể được?! Ồ, đúng rồi, cô hẳn đang thắc mắc làm thế nào bộ tộc của họ có thể sống sót qua mùa mưa, nếu không thì cô có thể đang lo lắng rằng anh sẽ bỏ đói cô.

Hổ Nha đoán được ra, cười nói: "Yên tâm, ta sẽ chăm chỉ săn bắt, tích trữ đủ con mồi, cô sẽ không bị cảm lạnh. Nhìn bên kia đi, ta đã thu thập được không ít da thú và củi, a phụ cũng thu thập được rất nhiều, chỉ cần cô không bị bệnh hay sốt và ăn nhiều thịt nướng là có thể sống sót qua mùa mưa.”

Cuối cùng, nụ cười của Hổ Nha có chút miễn cưỡng, một, nguyên nhân là vì mỗi mùa mưa, giống cái luôn bị bệnh chết hoặc chết vì sốt, còn một số thú nhân sẽ chết vì bị thương hoặc vì sốt, nguyên nhân còn lại là anh thực sự lo lắng cho Đường Quả, cô cũng sẽ bị ốm và sốt vào mùa mưa, thực sự cô gầy nhỏ quá.

Vừa ốm vừa sốt, Đường Quả có thể thấy khi Hổ Nha nói ra bốn chữ này, giọng điệu và vẻ mặt của anh đều rất nặng nề, thậm chí là tuyệt vọng, có thể tưởng tượng và hiểu được việc này khiến anh tổn thương sâu sắc đến mức nào.

Bởi vì đã biết rồi nên Đường Quả khẽ cau mày, bởi vì cô phát hiện cảm xúc của mình vì Hổ Nha mà thăng trầm không chịu sự kiểm soát.

Hổ Nha ngay sau đó phấn chấn lên, mỉm cười nói với Đường Quả: "Cô nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ta phải đến chỗ a phụ lấy ít củi bỏ về hang, ta sẽ cố gắng không làm phiền cô."

Cuối câu, Hổ Nha lén nhìn Đường Quả một cái, chuẩn bị tinh thần nếu Đường Quả không thích anh quấy rầy cô nghỉ ngơi, anh sẽ lập tức nói không sao, có thể đợi cô nghỉ ngơi xong rồi mới đi lấy củi về.

Tuy rằng trong lòng Hồ Nha biết mình gánh củi về lúc đó sẽ bị ướt mưa, nhưng điều đó thực sự không sao cả, bởi vì điều quan trọng nhất là Đường Quả phải được nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa anh có thể quấn da thú vào người, củi mang về bị ướt thì đặt cạnh đống lửa hong cho khô rồi đốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »