Chương 4: Giống Cái Không Thể Sinh Ấu Tể

Đứng ở trong hang động có thể thấy rõ bộ dáng của Đường Quả, Đại Lâm dừng lại nói: "Nghe nói Hồ Nha mang về một tiểu giống cái bị trúng độc, hiện tại thế nào rồi?"

Tiểu giống cái bị trúng độc ? Không thể cử động, nhưng ý thức mơ hồ, trước đó Đường Quả thầm nghĩ những lời này hình như cô đã nghe thấy con hổ lớn cõng cô nói từ ba từ “tiểu giống cái”, chẳng lẽ tiểu giống cái này là đang ám chỉ cô sao? Vậy con hổ lớn cõng cô đó là Hổ Nha sao? Hổ Nha, phải không?

"Tộc trưởng." Hổ Nha đứng lên hướng mặt về phía người đàn ông, thần sắc kính ngưỡng hô.

Cô gái vừa mới đặt Đường Quả xuống cũng đứng dậy, hướng mặt về phía người đàn ông hô lên một tiếng: "Tộc trưởng."



Tế ti trả lời Đại Lâm nói: “Ta đã hai lần gây nôn cho cô ấy, đồng thời cho cô ấy ăn trái cây tím để giải độc, may mắn thay cô đã được Hổ Nha đưa về kịp thời, hơi thở của cô ấy đã ổn định lại, Có lẽ cô sẽ tỉnh lại vào ban đêm, nhưng bất quá này cũng nói không chừng, tiểu giống cái này quá nhỏ gầy đi, đến mức ta còn không biết cô ấy đã trưởng thành hay chưa ”.

Đại Lâm nhìn Đường Quả đang nằm trên tấm da thú, cô khác với những giống cái mà ông đã từng gặp, cô ăn mặc kỳ lạ, làn da rất trắng giống như một tiểu giống cái chưa từng ra khỏi hang, về vóc dáng rất nhỏ, ông đoán cô vẫn còn chưa thành niên, nhưng ông lại có thể ngửi thấy mùi của giống cái trưởng thành trên cơ thể cô.

"Cô ấy là một giống cái trưởng thành, Hổ Nha, ngươi nói xem làm sao ngươi gặp được cô ấy.” Đại Lâm nhìn Hổ Nha nói



Hồ Nhai đứng tại chỗ nói: “Được, tộc trưởng, hôm nay sau khi tham gia săn thú ta đã đi đến bìa rừng tìm một ít trái cây, trong khi ta đang tìm kiếm, bỗng nhiên ngửi thấy của giống cái và mùi máu trong không khí, ta theo hương vị mà đi tìm, tìm được đến hồ thú cá sấu, khí vị làm ta ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn, liền thấy tiểu giống cái đang ở trên không trung rơi xuống, cô ấy nhìn thấy ta thì đột nhiên mỉm cười…”

Đường Quả nhắm mắt không cử động được: “…” Cô cười với anh khi nào? ? Mà có nhất thiết phải thêm câu này không? !

Nói đến đây, Hổ Nha cười đến mức khoe cả hàm răng trắng nõn nói tiếp: “Ta nhìn thấy điểu thú trụi lông đang đuổi theo cô, nên ta ra hiệu cảnh báo rồi lao lên bắt cô ấy”.



Đại Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Hổ Nha nói: "Làm sao cô ấy lại có thể từ trên trời rơi xuống?" Một giống cái từ trên trời rơi xuống rồi bị điểu thú trụi lông truy đuổi? Nghĩ thế nào đi nữa cũng thì cũng không thể nào, có phải thú nhân nào đó đã đặt cô ấy lên trên ngọn cây không? Hay là bị những con thú bay đưa lên không trung?



Hổ Nha nhìn Đại Lâm, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Đại Lâm trầm mặc một hồi, ông tin thú nhân trong bộ tộc của họ sẽ không nói dối, vì vậy ông tin lời của Hổ Nha, mặc dù đây là một điều rất kỳ lạ.



"Đợi cô ấy tỉnh lại thì hỏi cô thử xem, trên người cô ấy mặc không giống như những giống cái ở bộ lạc phụ cận, mùa mưa chỉ trong mấy ngày này nữa, cho dù cô ấy có tốt lên thì cũng không tốt lắm lập tức gấp rút lên đường đưa cô trở về, Hổ Nha, người nghĩ thế nào?"

Nghe được lời nói của Đại Lâm, những người đang quan sát bên ngoài cửa động nháy mắt lập tức chuyển hướng ánh mắt của mình lên người ông ta, trong đó những ánh mắt của các nam nhân càng nhìn càng nóng bỏng như muốn đem làn da của Đại Lâm thiêu đốt.

Cho dù thân thể không thể cử động, mắt không thể mở ra được, thậm chí ý thức càng thêm mông lung, Đường Quả cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lúc này đã thay đổi, ý thức của cô lúc này đã thanh tỉnh hơn một chút, có một yếu tố nguy hiểm đang nhảy ra ở xung quanh!



Hổ Nha khẽ cau mày, mím chặt môi không lập tức mở miệng để nói cái gì, như thể đang suy nghĩ về một vấn đề khó khăn nào đó.

Nhìn thấy bộ dáng của Hồ Nhai, Đại Lâm đơn giản nói: “Theo phong tục truyền thống, tiểu giống cái này là ngươi đem về, ngươi cũng chưa có bạn lữ, nếu như ngươi muốn theo đuổi giống cái này làm bạn lữ, thì tiểu giống cái này sẽ đến nhà của ngươi thì ngươi sẽ phụ trách về thức ăn và da thú.”

Nhìn Hồ Nha còn chưa nghĩ ra đáp án, Đại Lâm tiếp tục nói: “Bởi vì ngươi phụ trách tiểu giống cái, trước khi mùa mưa qua đi, thì những tộc thú khác không thể theo đuổi tiểu giống cái này, đương nhiên hiện tại ngươi cũng có thể lựa chọn để cho bộ lạc phụ trách tiểu giống cái này về thức ăn và da thú, chỉ cần ngươi không từ bỏ việc theo đuổi tiểu giống cái này, ngươi cũng có thể theo đuổi tiểu giống cái này một cách công bằng với thú nhân chưa có bạn lữ trong bộ tộc.”



Nằm trên da thú Đường Quả: “…” Đây là có ý gì? bạn lữ? Theo đuổi? Bây giờ nói điều này có phải là quá sớm không, ai nói cô sẽ khỏi bệnh?

Nghĩ tới đây, Đường Quả mới phát giác bụng mình không còn đau nữa? ! độc đã được giải rồi sao? Làm sao mà có thể? ! Hơn nữa tình huống hiện tại của cô hình như có chút không ổn... Tuy nhiên, bản thân cô cũng không rõ ràng lắm về tác dụng phụ của chất độc, dù sao thì cũng thời gian cấp bách, nên căn bản là cô không có thời gian để xác minh được tác dụng phụ của độc dược trên cơ thể của con người là gì.



Hổ Nha liếc nhìn Đường Quả, sau đó nói với Đại Lâm: "Tộc trưởng, ta muốn trở thành bạn lữ với cô ấy, vì vậy ta sẽ phụ trách về thức ăn và da thú của cô ấy." Nếu anh yêu cầu bộ lạc cung cấp thực phẩm và da thú, sau này anh sẽ có tư cách gì để theo đuổi cô lần nữa! Thứ anh muốn là một bạn lữ giống cái chỉ thuộc về anh !



“Ôi ~" Từ cửa sơn động vang lên tiếng thở dài tập thể, tuy rằng thực không cam lòng vì Hổ Nha không cho bộ lạc cung cấp thức ăn và da thú cho tiểu giống cái, nhưng cũng không có ai thuyết phục Hổ Nha làm gì.

Rốt cuộc có thú nhân nào lại không muốn có một người bạn lữ giống cái chỉ thuộc về chính mình! bất quá bọn họ cũng không phải là không có cơ hội, chỉ cần tiểu giống cái ngoại lai này không nói rằng cô chỉ muốn Hổ Nha làm một thú nhân bạn lữ, thì mặc dù tiểu giống cái này trông rất nhỏ gầy, dường như sẽ bị gãy khi chạm vào, nhưng nói thế nào thì cô vẫn là một giống cái, giống cái! giống cái! !

Cảm nhận được sự hưng phấn không ngừng của các thú nhân ở cửa sơn động, Hổ Nha lặng lẽ siết chặt nắm đấm, anh nhất định sẽ gϊếŧ nhiều con mồi hơn cho cô ăn, cho cô ăn để trở nên mạnh mẽ! Anh còn đưa cho cô tất cả da thú trong sơn động, để cô mặc những bộ da thú đẹp nhất, để cô biết rằng dù anh là thú nhân duy nhất, nhưng anh vẫn có năng lực cho cô ăn no mặc ấm.



Đại Lâm còn chưa kịp nói, lúc này vị tế ti đã lên tiếng: "Hổ Nha, mặc dù ta rất vui mừng vì ngươi có một giống cái để kết bạn lữ, nhưng ngươi nhất định đã ngửi được tình trạng thể chất của cô ấy."

Dừng một chút, vị tế ti nói tiếp: “Ngươi phải biết rằng một giống cái không đủ sức khỏe sẽ không thể sống sót qua mùa mưa, mùa đông và vô pháp sinh ấu tể, tiểu giống cái này rất gầy, gầy hơn bất kỳ giống cái trưởng thành nào trong bộ lạc, còn không biết có thể sống sót qua mùa mưa sắp tới không? Vì vậy, mặc dù ta không phản đối quyết định của ngươi, nhưng vẫn hy vọng ngươi sẽ suy nghĩ lại.”

Đường Quả: "..." Cô hình như bị ghét bỏ rồi…

"Hít~" Từ cửa sơn động vang lên một tiếng hít khí tập thể, ánh mắt đầy ẩn ý trong nháy mắt tập trung vào khuôn mặt của Đường Quả.



Không ít thú nhân từ hưng phấn vì ngửi được mùi hương của giống cái lập tức cũng bình tĩnh lại, co giật mũi ngửi mùi hương kỳ lạ của giống cái trong không khí, sau khi phân tích cẩn thận, xem ra mùi hương của tiểu giống cái quả thực đúng như lời tế ti nói, trạng thái thể chất không tốt lắm, lại còn rất yếu, thân thể yếu ớt như vậy, cô thật sự có lẽ không có khả năng sinh ấu tể.

Không ít thú nhân cũng bởi cái này mà trở nên lãnh đạm với Đường Quả, bọn họ muốn có một bạn lữ giống cái, mặc dù cũng là vì thích cô, nhưng quan trọng hơn là bọn họ muốn có một ấu tể mang huyết mạch của chính mình.

Tuy rằng bọn họ sẽ không ghét bỏ một giống cái không thể sinh ấu tể, nhưng cũng không nguyện ý cùng cô kết bạn lữ, dù sao cũng không có khả năng sinh ấu tể, cho nên cùng một thú nhân kết bạn lữ vẫn tốt hơn, đối với việc kết bạn lữ với một giống cái nhỏ gầy vẫn tốt hơn một giống cái khả năng tùy thời đều có thể chết đi, ít nhất sẽ không phải đau buồn vì cái chết của bạn lữ.