Chương 39: Tâm Ý

Trước khi Hổ Nha đưa tay ra, cơ thể Đường Quả không hề có bản năng cảnh giác.

Thứ nhất là do anh xuất hiện quá đột ngột khiến cô bị sốc, anh chạm vào trán cô trước khi cô kịp phản ứng. Thứ hai là vì anh không hề có ác ý đối với cô, cho nên bản năng cảnh giác của cô mới không bị kích hoạt lên.

Tuy lần này cô nhìn thấy bàn tay của Hổ Nha đang tiến lại gần, dù biết anh sẽ không làm tổn thương mình nhưng Đường Quả vẫn không khỏi cảnh giác.

Đó là đầu của cô, một bộ phận quan trọng, nếu Hổ Nha muốn gϊếŧ cô, chỉ cần anh xuống tay, Đường Quả biết chắc rằng cô sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.

Lòng bàn tay dày và hơi thô ráp che phủ trán cô, Đường Quả cảm thấy trán mình ấm áp, sau đó hơi ấm nhanh chóng lan tỏa, chạy thẳng xuống trái tim cô, khiến tim cô đập khẽ khàng vì sự ấm áp đột ngột này.

Hơi ấm trên trán cô vẫn còn đó, hơi ấm lan tỏa đến trái tim cô càng lúc càng nồng đậm khiến Đường Quả thực sự cảm thấy trái tim mình được bao bọc bởi một sự ấm áp, trái tim cô ấm áp đến mức cô thả lỏng cơ thể hơi cứng ngắc của mình, bản năng cảnh giác của cô hoàn toàn bị tháo gỡ.

"Không nóng như vừa nãy." Hổ Nha dù bối rối nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn khuôn mặt vẫn đỏ bừng của Đường Quả, anh vừa thành thật vừa bối rối hỏi cô: "Mặt cô đỏ quá, so với trước đỏ hơn rất nhiều, có phải là cô đang phát sốt không?"

Câu hỏi vừa thốt ra, trái tim Hổ Nha chợt nhẹ nhõm một chút.

“...” Bởi vì lời nói của Hổ Nha, cô nghĩ đến chiếc nội y của mình đã bị kinh nguyệt nhuộm đỏ, màu đỏ trên mặt Đường Quả lập tức dâng lên, nhưng lần này không chỉ có cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ, còn có cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận.

Đường Quả đột nhiên ngước mắt trừng Hổ Nha, đưa tay đẩy, chỉ vào cửa hang: "Đồ ngốc, lăn ra khỏi hang đi."

Tại sao cô đỏ mặt?! Làm sao cô có thể đỏ mặt được! Dù có đỏ mặt thì cũng vì Hổ Nha chọc cô tức giận!

Hổ Nha như bị mù giác quan và nhận thức cũng mù mờ nên không nhận ra sự tức giận của Đường Quả, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là sắc đỏ ngày càng đỏ rực trên khuôn mặt cô, trái tim anh hơi dâng lên khi nghe thấy Đường Quả tức giận đuổi anh đi ra ngoài, thức thời nói: "Được rồi, ta sẽ ra khỏi động tìm Tế Ti, cô đừng sợ."

Đường Quả nghe được lời nói của Hổ Nha thì nghẹn ngào, nhìn thấy anh thật sự nằm trên mặt đất lăn ra ngoài, khóe miệng không khỏi co giật.

Tuy nhiên, Hổ Nha không nghĩ rằng anh làm điều này có gì sai, thú nhân phải thỏa mãn yêu cầu của giống cái miễn là không liên quan đến sự an toàn của giống cái.



Cho nên Đường Quả đã bảo anh ra khỏi hang, anh cũng nên lăn ra khỏi hang, mặc dù lăn như vậy không nhanh bằng chạy đi.

Nhìn thấy Hồ Nha thật sự đã lăn đi một đoạn, Đường Quả chợt nhớ tới anh vừa nói muốn đi tìm Tế Ti, cô lập tức hét lên: "Dừng lại, nếu anh dám tìm Tế Ti, cả anh và Tế Ti đều được phép vào hang động này."

Tuy rằng hang động này là của Hồ Nha, nhưng Đường Quả lúc này lại tràn đầy tự tin nói ra.

Hổ Nha sắp lăn tới cửa hang nghe vậy thì lập tức dừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn Đường Quả: "Đường Quả, cô sốt rồi, ta đi tìm Tế Ti..."

“Im đi, tôi đã nói rồi tôi không sốt, anh không được phép đến tìm Tế Ti.” Đường Quả tức giận đến mức hai tay sau lưng quên mất mình đang chộp lấy thứ gì, chỉ biết mình đang cầm thứ gì đó nên khi tức giận liền ném về phía Hổ Nha.

Lực ném của Đường Quả không đủ mạnh, đồ vật nửa đường rơi tán loạn xuống đất, quần và nội y màu trắng bay tứ tung, quần thì không sao, chí ít nó nhanh chóng rơi xuống đất: "Aa!"

Nhưng chiếc nội y nhỏ màu trắng thì toi rồi, tuy bị ướt nên nặng thêm một chút, nhưng nó vẫn lơ lửng trên không một lúc rồi mới rơi xuống đất.

“HỔ NHA!!” Vào lúc này, sát khí ẩn chứa trong cơ thể Đường Quả không khỏi bộc phát ra ngoài.

Sát khí?!!

Hổ Nha lập tức nhận ra sát ý của Đường Quả, có chút kinh ngạc nhưng cũng có chút chắc chắn, nhưng trong lòng lại càng bất an, không hiểu Đường Quả vì sao đột nhiên tức giận như vậy? Ngay cả ý định gϊếŧ người cũng lộ ra! Cô không thích anh đến mức nào?!

Ý nghĩ này khiến Hổ Nha cảm thấy rất tổn thương.

Muốn gϊếŧ người và bịt miệng! Gϊếŧ người! Bịt miệng! Bịt miệng!

Đường Quả tức giận trừng mắt nhìn Hổ Nha, những lời này không ngừng quay cuồng trong đầu cô.

Đường Quả vốn sẵn lòng nhưng bất lực, lúc này đột nhiên cảm thấy bụng dưới lại đau nhức một trận, một luồng nhiệt khác trào ra, khiến cô bất lực ngã xuống giường.



"Đường Quả." Hổ Nha lo lắng chạy vào, quỳ một gối trước giường Đường Quả, bất lực nhìn cô: "Cô sao rồi? Đường Quả, ta...ta...ta nên đi tìm bà ấy." Nói rồi anh liền đứng dậy.

“Anh đứng lại đi!” Đường Quả vừa mới sống dở chết dở lập tức gọi anh lại khi nghe thấy lời nói của anh, chết tiệt, giờ cô chỉ còn nửa mạng sống, nếu bị Tế Ti tra tấn lần nữa liệu cô có còn sống sót không? Có lẽ tên ngốc Hổ Nha đó muốn cô chết thật nhanh mà.

“Đường Quả.” Hổ Nha lại quỳ một chân xuống.

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy lo lắng sau vui mừng của Hổ Nha, Đường Quả sửng sốt một chút rồi quay đi, tâm trạng ngượng ngùng khó chịu lắng xuống, cô nhắm mắt lại: “Tôi không sao, tôi chỉ cần nghỉ ngơi thôi, đừng đi tìm Tế Ti.”

Hổ Nha cau mày, nhưng nhìn thấy Đường Quả chống cự anh đi gặp Tế Ti, mặc dù anh vẫn lo lắng cô sẽ sốt, nhưng anh tạm thời chỉ có thể làm theo lời nói của cô.

Nhưng Hổ Nha nghĩ rằng anh sẽ đợi xem sau, nếu Đường Quả thực sự bị sốt thì anh sẽ nhờ Tế Ti xem phải làm gì. Nếu đúng là không bị sốt như Đường Quả nói thì đó không thể tốt hơn.

"Được rồi, bây giờ ta không đi tìm Tế Ti, nhưng cô thật sự không sốt sao?" Tuy biết câu trả lời của Đường Quả nhưng Hổ Nha vẫn lo lắng hỏi.

“Không.” Đường Quả mở mắt ra nhìn vào mắt Hổ Nha, “Tôi sẽ không đùa giỡn với mạng sống của mình, Hổ Nha.”

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Đường Quả, Hổ Nha nghĩ đến năng lực giống như Vu Y của cô thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, "Được rồi, vậy cô hãy nghỉ ngơi thật tốt và có chuyện gì thì đi tìm ta."

Đường Quả gật đầu, sau đó lại nhắm mắt lại.

Hổ Nha liếc nhìn Đường Quả, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào làm ổn đến cô, anh nhặt quần và đồ lót của Đường Quả vương vãi trên mặt đất, khi thấy chúng dính đầy bụi vì bị rơi xuống đất, anh bước ra khỏi hang động.

Khi hang động chìm vào im lặng, đôi mắt của Đường Quả từ từ mở ra, trong đó mang theo vẻ phức tạp.

Cô không ngờ mình lại kích động như thế chỉ vì một chiếc nội y, rõ ràng là cô đã từng có trải nghiệm mặc nội y bơi giữa đám đàn ông thì đột nhiên bị bà dì của mình nhuộm đỏ nội y, vậy mà tại sao khi đến nơi này tâm tình của cô xao động đến thế?

Phải chăng cơn đau bụng kinh này đã làm cô suy yếu khả năng kiểm soát cảm xúc của mình? Hoặc là bởi vì...cô có ý với Hổ Nha, bởi vì cô để ý anh rồi, bởi vì...