Trạng thái tinh thần hôm nay của A Lan mặc dù tốt hơn hôm qua, nhưng người bà vẫn còn rất yếu ớt, cho nên chưa nói chuyện bao lâu bà đã cảm thấy mệt, thế nên bọn họ liền nhanh chóng giải tán.
A Lan lên tiếng chào rồi vào sơn động ngủ.
Đường Quả ngồi ở đó nhìn người xung quanh bận rộn, mặc dù trong đó có không ít người vụиɠ ŧяộʍ chỉ trỏ cô, nhưng bởi vì xung quanh cô không có yếu tố nguy hiểm nào khiến cơ thể cô luôn căng thẳng, lúc này cô cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều rất thoải mái.
Nhìn qua nhìn lại, những cơn gió ấm áp nhẹ nhàng thỉnh thoảng lại thổi qua, Đường Quả dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ.
Bạch Mai vẫn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh Đường Quả, thấy Đường Quả đang nhìn đám đông bận rộn, cô nàng cũng cười híp đôi mắt nhìn đám đông bận rộn, mặc dù cô nàng không thấy cái đó có gì đẹp.
Đường Quả không muốn ngủ trước mặt người khác, nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, cô không muốn đánh thức Hổ Liệp.
Bạch Mai quay đầu nhìn Đường Quả.
Đường Quả bỏ trái cây còn thừa lại vào tay Bạch Mai, cười nói: “Tôi vào sơn động ngủ một lát.”
"Được." Bạch Mai mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu.
Khi Đường Quả đi, Hổ Liệp mở mắt nhìn cô, thấy cô vào sơn động của Hổ Nha, mới nhắm lại lần nữa.
Đường Quả về đến sơn động của Hổ Nha, nhịn không được ngáp một cái, nằm trên da thú ngủ thϊếp đi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nồi canh xương lớn Bạch Hà đặt trên lửa cuối cùng cũng đã sôi.
Bạch Mai nhạy bén lôi củi lửa thừa từ dưới chiếc nồi đá lớn ra, để chút củi còn lại vừa đủ duy trì trạng thái lửa vừa để đun nồi đá, cô nàng biết nếu lửa quá nhỏ, nước trong nồi đá liền không thể duy trì trạng thái sôi được.
Để nước duy trì trạng thái đun sôi, đây là Bạch Mai học được từ a huynh Hổ Nha của cô nàng, bởi vì tối qua a huynh làm như vậy được Đường Quả khen ngợi, cô nàng cũng muốn được Đường Quả khen.
Thế là nồi đá không có nắp, mùi vị canh xương bên trong không hề bị cản trở, phiêu tán trong không khí của một vùng này.
Kỳ thực trước đây có rất nhiều tò mò về chiếc nồi đá lớn này, sau khi hoàn thành việc trên tay, có không ít người đến xem chiếc nồi đá này, nhưng bởi vì lúc trước nước trong nồi đá lớn chưa sôi, cho nên chỉ có thể thấy xương thú ngâm trong nước mà thôi.
Hiện tại khi nước đã sôi, theo thời gian nước sôi càng lâu, mùi vị phiêu tán trước đây chưa từng ngửi thấy phiêu tán trong không khí, khiến người ta cảm thấy rất thơm rất muốn ăn, mọi người liền nhịn không được lại lần nữa vây xem nồi đá lớn, hít thật sâu hương vị thơm ngon hấp dẫn trong không khí.
Đợi đến khi Đường Quả tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, trong khoảnh khắc đầu tiên ngửi được là hương của hoa thoang thoảng, quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt được đặt cạnh đầu cô.
Hổ Nha về rồi sao? Cô vậy mà lại không nhận thấy anh đến gần? Đường Quả ôm đầu có chút choáng váng ngồi dậy.
Sau khi ngồi xếp bằng hoãn lại một chút, điều đầu tiên Đường Quả làm chính là tập trung tinh thần, mặc niệm khẩu quyết tu luyện nội lực, lần nữa thử vận chuyển nội lực tu luyện, chỉ là sau một lúc, nội lực vẫn không có bất kỳ phản ứng nào như cũ.
Đường Quả cũng không thất vọng, cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, chỉ là trong lòng vẫn có chút không cam lòng, vì vậy nhịn không được muốn thử lại lần nữa.
Duỗi chân mang tất và giày, tầm mắt Đường Quả không khỏi rơi vào bông hoa nhỏ đặt một bên.
"Hổ Nha, xương nấu trong nồi đá lớn này của ngươi xong chưa? Xong rồi thì cho ta thử chút nhé? Ta dùng một miếng thịt đổi với ngươi." Một giọng nam đột nhiên hét lớn nói.
Đợi đến khi Đường Quả đến bên ngoài lối vào sơn động, phát hiện không biết từ khi nào đã có rất nhiều người đứng bên ngoài, mà hầu như tất cả những người này đều nhìn nồi canh xương với vẻ mặt đói khát.
"Ục~ ục~" Ngửi được hương vị tỏa ra từ nồi canh xương, bụng của không ít người đều đang ùng ục kêu gào.
Đường Quả cảm thấy cảnh này thật buồn cười, nhưng vào lúc này, cô cảm nhận được dạ dày trong bụng mình đang chuyển động, "Ục~"
Nhận ra âm thanh này phát ra từ trong bụng mình, sắc mặt Đường Quả lập tức cứng đờ.
Đảo mắt, nhận thấy không ai phát hiện âm thanh phát ra từ bụng mình, Đường Quả lập tức thở phào nhẹ nhõm, ừm, vừa nãy chẳng xảy ra chuyện gì cả!
Đưa mắt nhìn trời, mặc dù không biết thời gian chính xác là mấy giờ, nhưng Đường Quả lại có thể đại khái đoán được lúc này là khoảng ba bốn giờ chiều, giờ này hôm qua cũng không cảm thấy đói như vậy......
"Đường Quả." Giọng nói tràn đầy ý cười của Hổ Nha đột nhiên vang lên.
Đường Quả quay đầu nhìn lại, trong đám đông bởi vì tầm mắt Hổ Nha nhìn sang mà đứng tách ra, nhìn thấy Hổ Nha đang nướng nửa con Trư thú, mặc dù bộ râu lộn xộn che gần hết khuôn mặt của anh, lại không thể che đi nụ cười rạng rỡ khiến người khác lóa mắt vì bộ dạng hiện tại của anh.
Nhìn thấy Đường Quả xuất hiện, mọi người vốn dĩ đang hân hoan nói chuyện không khỏi chậm rãi ngừng nói, còn có rất nhiều thú nhân lùi về phía sau một khoảng, chỉ bởi vì trông Đường Quả thật sự rất gầy yếu, bọn họ sợ không cẩn thận va phải cô khiến cô bị thương! Vì vậy tốt nhất là cách cô xa một chút.
"Đường Quả, Đường Quả mau đến đây, cô xem, những cái này đều là a phụ ta tìm thấy, cô xem có loại rau dại nào mà cô nhắc tới hay không?" Hổ Nha chạy chậm về phía Đường Quả.
Đồng tử đen láy chuyển động, Đường Quả chủ động né tránh tầm mắt của Hổ Nha, nhìn về phía Hổ Liệp, sau đó nhấc chân đi theo anh tới trước những đồ vật Bạch Hà tìm về.
Trong đống đồ vật này, thứ thu hút tầm mắt Đường Quả nhất là một thân cây đường kính phải ba người trưởng thành nắm tay ôm mới vừa, nhưng bị cắt ngang, bên trong lại bị mục rỗng một phần năm.
Lại nhìn chiều dài của thân cây, đây chính là thùng tắm lớn được làm bằng gỗ nguyên chất, đôi mắt Đường Quả không khỏi có chút sáng lên.
Chẳng qua, khi nhìn thấy Bạch Mai đứng bên cạnh bồn tắm lớn gặm trái cây, trong lòng Đường Quả không khỏi có chút vui mừng, so với bản thân cô, hai người Bạch Mai cùng A Lan càng cần tắm rửa gội đầu hơn, mà trong thế giới không có thứ có thể tiêu độc này, cô không muốn dùng chung bồn tắm với người khác.
Bạch Mai vẫn luôn nhìn Đường Quả, thấy Đường Quả đang nhìn mình, lập tức tiến lên hai bước, đưa trái cây đang cầm trong tay khác cho Đường Quả, nói: "Đường Quả, cái này cho cậu ăn."
Đường Quả cũng đang đói mỉm cười nhận lấy trái cây, “Cảm ơn Bạch Mai.”
Dùng tay lau bề mặt trái cây, Đường Quả liền cho vào trong miệng bắt đầu ăn, vị của trái này có chút giống trái táo, giòn ngọt.
"Ở đây vẫn còn, thích thì ăn nhiều một chút." A Lan trực tiếp đưa bát gỗ đựng trái cây cho Đường Quả.
Đường Quả có hơi giật mình, sau đó liền nhận lấy bát đá, “Cảm ơn.”
Hổ Liệp nhìn bộ dáng ăn rất vui vẻ của Đường Quả, ánh mắt không khỏi khinh thường liếc nhìn trái cây đó, cũng không biết mấy quả trái cây nọ có gì ngon, giống cái thật kỳ quái, "Đường Quả, cô mau xem thử trong đó rau dại cô nói hay không?"
“Được, cậu đừng vội.” Đường Quả liếc nhìn, phát hiện đống đồ đó căn bản là một đống cỏ dại, vả lại cỏ dại còn vô cùng nhiều chủng loại, khoảnh khắc này Đường Quả thật sự có chút dở khóc dở cười, chẳng qua từ đây cũng có thể thấy Bạch Hà thực sự rất lo lắng cho A Lan.
Ngồi xổm trước đống cỏ dại, Đường Quả đặt bát gỗ đựng trái cây sang một bên, sau đó bắt đầu lục lọi trong đống cỏ dại, để cỏ dại thật sang một bên.
Đương nhiên, không phải tất cả những loại cỏ dại này đều thật sự vô dụng, kia chính là loại cỏ lá dài mà cô cần, dĩ nhiên, loại cô cần là cỏ khô, bởi vì cô muốn lót giường, còn đây là cỏ đuôi chó nhỉ.