Chương 24: Ngân Châm

Nhìn thấy ánh mắt Đường Quả có chút ngơ ngác nhìn mình, Hổ Nha không khỏi lo lắng lập tức gọi cô: “Đường Quả?”

Đường Quả định thần lại, cập mắt xuống nhìn chậu nước ấm trên mặt đất, người này... luôn làm những việc khiến cô... cảm thấy bất ngờ.

“Cái chậu gỗ này trước đây đã đựng qua cái gì chưa?” So với việc ngâm chân bằng nước ấm, bây giờ Đường Quả muốn rửa mặt hơn, nhưng mà tắm thì thôi đi, việc nguy hiểm như vậy cô không muốn làm.

“Chậu gỗ?” Hổ Nha nhìn mảnh gỗ mà anh đã dốc lòng khoét ở giữa, đây là Đường Quả và bộ lạc của anh đã đặt tên cho mảnh gỗ này à?

“Đây là ta vừa mới dùng mảnh gỗ khoét ra, chỉ đựng nước, trước khi đựng nước ta đã dùng nước sạch rửa qua rồi, cô yên tâm đi.” Sợ Đường Quả ghét bỏ, Hổ Nha vội vàng giải thích.

Hổ Nha khoét cái chậu gỗ này ra cũng là từ cảm hứng khi Đường Quả bảo anh khoét cái bát ra, so với việc khoét bát thì chậu này tốc độ lại nhanh hơn, cũng rất dễ làm.

Nghe Hổ Nha nói như vậy, Đường Quả mới yên tâm mà đưa tay ra lấy nước rửa mặt, sau đó mới cỡ giày và tất ra đặc chân vào, chân chìm trong nước ấm khiến cơ thể và tinh thần của cô thoải mái hơn một chút.

Hổ Nha không chớp mắt nhìn đôi chân Đường Quả ngâm trong nước, thảo nào chân cô lại mang thứ đồ như vậy, nếu mà đôi chân này trực tiếp dẫm lên đất nhất định sẽ bị bị cắt mà chảy máu.

Đường Quả yên lặng ngâm chân, Hổ Nha quỳ xuống bằng một đầu gối cũng yên lặng mà nhìn Đường Quả ngâm chân.

Ngâm được một lát, Đường Quả không nhìn được mà nhìn ánh mắt Hổ Nha đang nhìn chầm chầm đôi chân của cô, cô không thể không rút chân lại, “Tôi ngâm chân, anh cũng muốn ngâm à?”

“Có thể không?” Hổ Nha ngạc nhiên nhìn Đường Quả.

Đôi mắt Đường Quả trong bóng tối có thể nhìn thấy rõ đường nét, nhưng cô lại nhìn thấy đôi mắt Hổ Nha lập tức sáng lên, liền gật đầu, “Có thể.”

Hổ Nha vui vẻ đưa tay ra lấy nước tạt lên mặt, Đường Quả đưa tay ra ngăn tay anh lại, “Anh đang làm gì vậy? Nước này tôi mới ngâm chân, rất bẩn, không thể dùng để rửa mặt.”

“Bẩn? Không có bẩn a.” Hổ Nha nhìn nước trong đến mức nhìn thấy đáy, khó hiểu mà nhìn Đường Quả.

Bị Hổ Nha hỏi như vậy, Đường Quả há miệng, cùng anh nói về vi khuẩn anh có hiểu không?



“Dù sao anh cũng không được phép dùng nước này rửa mặt, chỉ có thể ngâm chân.” Đường Quả từ bỏ nói về nước bẩn hay không bẩn này với Hổ Nha, trực tiếp nói thẳng.

“Nga.” Hổ Nha nghe Đường Quả nói như vậy, cũng đồng ý, ngồi trên mặt đất, chân để vào trong nước ấm.

Nhìn nước ngày càng bẩn, Hổ Nha nhìn Đường Quả, nhìn cô cũng đang nhìn nước trong chậu, không khỏi rút chân lại.

Tuy rằng Hổ Nha biết Đường Quả là nhìn không thấy nước trở nên đυ.c, nhưng lại nghĩ đến Đường Quả sau khi ngâm chân vào chậu nước trong không thấy đáy kia, bây giờ khi anh đặt chân vào thì trở nên bẩn rồi, thật muốn bỏ chân ra.

Đường Quả chính xác là không thể nhìn thấy nước đang dần dần bẩn đi, nhưng mà có thể nhìn thấy chân của Hổ Nha đang cong lại, không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngâm một tí nữa đi, nước lạnh rồi hãy bỏ chân ra.”

Ngâm chân nhanh như vậy, cũng không biết anh có thể sẽ nảy ra những ý nghĩ không nên gì, cho nên anh vẫn là yên lặng ngâm chân, còn việc sau này chỉ có thể sau này nghĩ tiếp.

Nghe Đường Quả nói như vậy, Hổ Nha chỉ muốn bỏ chân ra, buộc lòng phải tiếp tục ngâm chân.

Hổ Nha ngẩng đầu nhìn Đường Quả, mở miệng, anh muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói cái gì, ngoài A mẫu và Bạch Mai, anh đều không có cùng bất cứ giống cái nào chung sống, cùng với giống cái nên nói cái gì cũng không biết, thế là sự im lặng lại lan ra ở đây một lần nữa.

Nước dần nguội, chân Hổ Nha ở trong nước đưa qua đưa lại, sau đó lấy chân ra, “Đúng rồi, Đường Quả cô nhanh đi ngủ đi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt thì cơ thể mới có thể tốt lên được, ta sẽ đem nước này bỏ đi.”

Nói xong Hổ Nha bưng chậu nước đi, nhịp chân rất nhanh mang theo cảm giác hoảng loạn, anh vậy mà quên mất cơ thể Đường Quả tình trạng này mà không thể sớm nghỉ ngơi, anh thật sự là một thú nhân xấu xa, hy vọng Đường Quả sẽ không thích anh.

Đường Quả nhìn bóng dáng Hổ Nha rời khỏi, mãi đến khi bóng dáng anh biến mất, cô mới nằm lên tấm da thú đối mặt với bức tường, từ trong cổ tay áo lấy ra một con dao găm, giữ chặt nó trong lòng bàn tay đặc dưới ngực hơi phồng lên.

Hổ Nha rất nhanh đã trở lại, nhìn Đường Quả đã nằm xuống, nghe thấy hô hấp của cô, hô hấp đó tuy rằng là hô hấp của giống cái, nhưng mà anh biết cô thật sự vẫn chưa ngủ, nhưng mà cũng không có quấy rầy cô.

Cách xa Đường Quả khoảng một mét, Hổ Nha lập tức biến thành quái vật, nằm ở nơi không có da thú, ngăn chặn gió chiều thổi từ hang động vào.

Đường Quả khống chế hô hấp tựa như đã ngủ sâu, tai chuyển qua chăm chú lắng nghe động tĩnh của Hổ Nha, dần dần nghe thấy Hổ Nha bên kia hô hấp như đã chìm vào giấc ngủ, trong lòng xác nhận anh thật sự đã ngủ say rồi, cơ thể cô mới thật sự thư giãn.

Cơn buồn ngủ rất nhanh đã ập đến, khi cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, đôi mắt dã thú hơi hơi hé mở, đôi mắt nhẹ nhàng xoay qua nhìn cô, bộ dáng lo âu dần biến mất trong bóng tối.



Khi bóng tối bị ánh sáng xua tan, bầu trời dần dần sáng, Hổ Nha mở mắt ra, mùi hương nồng đậm của giống cái khiến anh tỉnh giấc, ngăn bản thân muốn vươn vai và ngáp ngủ.

Lén nhìn Đường Quả, nhìn cô vẫn còn đang nằm, nghe nhịp thở cô vẫn còn say giấc, Hổ Nha không tiếng động nhếch miệng cười, không có thay đổi hình dạng, chân nhẹ nhàng bước đi.

Đi đến cửa hang động, vươn vai một cái, sau khi Hổ Nha thay đổi hình dạng, tiện thể ngáp một cái thật to.

Lúc này ở những hang động khác có lần lượt có người đi ra, đều là thú nhân, mọi người đều ăn ý thu liễm động tác trách tạo ra động tĩnh lớn.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Hổ Nha quay đầu đi, chỉ thấy Bạch Hà từ bên hang động bên kia đi đến trên mặt mang một nụ cười nhẹ.

“A phụ.” Hổ Nha cười nhẹ giọng gọi.

Bạch Hà mỉm cười gật đầu, “Hôm qua A mẫu của con rất nhanh đã ngủ rồi, ngoài việc việc tỉnh dậy xoa bụng một lần, nhưng mà rất nhanh đã ngủ lại, bây giờ vẫn chưa dậy rất điềm tĩnh, Đường Quả ngủ như thế nào?”

Nghe thấy lời của Bạch Hà, đôi mắt Hổ Nha phát sáng, tối qua Đường Quả nói để A mẫu anh dùng nước ấm để tắm, trước khi ngủ thì dùng nước ấm để rửa chân sẽ ngủ ngon, vậy mà đúng như vậy.

Thật ra đều quan trọng nhất là A Lan so với ăn thịt nướng thì canh tim lợn sẽ dễ tiêu hóa hơn, trong bụng không có thịt béo ngậy chứa nhiều dầu, tự nhiên bà sẽ ngủ ngon.

Trong lòng Hổ Nha vốn vui mừng như muốn bay lên, ngay sau đó cười nói: “Cô ấy ngủ cũng rất trầm ổn, hiện tại vẫn chưa thức giấc.”

Bạch Hà cười gật đầu, “Đúng rồi, Đường Quả nói A mẫu không thể ăn hoa quả, hoa quả trong hang động của ta ngươi lấy cho Bạch Mai đi, còn lại thì đều đem cho Đường Quả đi.”

Hôm qua ông đi hái quả dại mang về tuy đã để lại một ít ở hang động của Hổ Nha, nhưng mà bởi vì A Lan không ăn thịt nướng, cho nên phần lớn ông đều để hoa quả ở hang của bản thân.

“Được, A phụ.” Hổ Nha cũng không cùng Bạch Hà đối đạp nữa, “Vậy ta đi lấy thêm một ít nước trước, đốt cả một đêm không còn lại bao nhiu, hôm qua còn dư lại một ít thịt nướng làm canh, đợi Đường Quả và A mẫu thức dậy thì đã có canh nóng để ăn.

Bạch Hà gật đầu, rồi đi về phía hòn đá lớn đã mang về lúc tối.

Tối hôm qua ông có khoét được một cái chậu, nhưng mà vẫn phải cọ sát cẩn thận, cái này có thể dùng để nấu ăn, nếu đá rơi vào trong canh thì ăn vào miệng không được.