Chương 2: Lão Hổ? Người?

"Phụt~ Khụ khụ..." Không biết là vì quá kinh ngạc hay vì độc tố trong cơ thể không áp chế được nữa, Đường Quả bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đỏ tươi có lẫn chút màu đen.

Cũng không biết là nguyên nhân có mùi máu hay là mấy con quái điểu nhìn thấy Đường Quả, lúc này chúng kêu "quác quác" vài tiếng liền lao về phía cô.

Nhìn mấy con quái điểu kia lao về phía cô với vận tốc cực nhanh, ngay lập tức Đường Quả liền vận chuyển nội lực trong cơ thể để phòng bị, mặc dù cô không sợ hãi cái chết, nhưng cô không muốn bị mấy con chim kỳ lạ này cắt rời cơ thể mà chết, chỉ là nội lực của cô vừa chuyển động, cô lại phun ra một ngụm máu đen, "Phụt..."

Vậy mà vận chuyển nội lực lại bị gián đoạn?!

Ngay lúc đó, trong cơ thể Đường Quả bỗng nhiên đau đớn hệt như có hàng ngàn con dao đang cứa lên, thật đau!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Quả vì đau đớn gần như méo mó cả lên, cô hối hận rồi, sớm biết như vậy cô liền bỏ chút thuốc huyết phong hầu trong cốc của mình, tính sai mà!

Cố gắng mở to mắt nhìn con chim lớn đã ở rất gần trong gang tấc, mà nơi cô rơi xuống là hồ nước không có bất kỳ vật che chắn gì, không thể lợi dụng tán cây ngăn chặn đám quái điểu kia hoặc lập tức chạy trốn, mà cô cách mặt hồ ít nhất còn khoảng năm mươi mét nữa, khoảng cách quá xa.

Chịu đựng cơn đau trong cơ thể, Đường Quả cố gắng chuyển động con ngươi nhìn cảnh vật xung quanh, như trước không tìm thấy phương pháp có thể tự cứu mình, trong nháy mắt này trong lòng cô đột nhiên bừng tỉnh chắc hẳn là cô đã xuyên không rồi...

Một bụi cây bên hồ đột nhiên bắt đầu lay động, con cái đầu hổ to lớn màu xanh đen nhô ra từ trong bụi cây thấp, nó run rẩy cái mũi ẩm ướt về phía trước ngửi ngửi, ngay sau đó anh ngẩng đầu nhìn lên trên.

Mà trên không trung Đường Quả vẫn còn đang tìm cách tự cứu mình trong nháy mắt liếc nhìn, không báo trước chạm phải ánh mắt của con hổ to lớn kia.

Biểu tình trên mặt Đường Quả cứng đờ, sau đó khóe miệng co rút, một... con hổ thật to....

Nhìn hổ vằn trên mặt nó, Đường Quả khó mà nói rằng đó không phải là con hổ mà cô biết, chỉ là màu sắc của con hổ này lại là lần đầu tiên nhìn thấy, trước đây cũng là nhìn thấy trên sách hoặc trên mạng mà thôi.

Phía sau có quái điểu, dưới có lão hổ lớn, xem ra ông trời để cô xuyên đến đây để thu hồi máu thịt nuôi dưỡng mấy con dã thú này...

Đến lúc này rồi, Đường Quả thế mà còn có tâm tình chọc cười bản thân.

"Gừ~ !!!" Con hổ lớn đột nhiên ngửa đầu gầm lớn một tiếng.

Đường Quả bị dọa một trận chợt tỉnh táo lại, sau đó cô nhìn thấy tốc độ quái điểu đang tiếp cận cô chậm lại, dường như chúng có chút kiêng dè con hổ lớn bên dưới.



Trong nháy mắt nhìn về phía con hổ lớn bên hồ, lúc này Đường Quả đã cách mặt hồ rất gần, biết đâu cô có thể không bị cắt rời cơ thể mà chết, chỉ cần cô có thể tiến vào hồ nước liền có cơ hội khiến bản thân chìm xuống đáy hồ, chắc hẳn quái điểu với lão hổ sẽ không nín thở bơi lội đâu nhỉ?!

Nhưng rất hiển nhiên, vô luận là đám quái điểu hay là con hổ đều không để Đường Quả nghĩ cách lặn xuống hồ, vào lúc cô cách mặt hồ còn khoảng 10 mét, quái điểu bởi vì sự xuất hiện của con hổ mà tốc độ chậm lại trước đó đột ngột tăng tốc lao về phía Đường Quả, con hổ lớn cũng cùng lúc nhảy vào Đường Quả.

Ôi vãi! Trong lòng Đường Quả chửi thầm một tiếng, đây là muốn bắt đầu cắt rời thi thể... à, không, cô còn chưa chết đâu, là tiết tấu phân chia thức ăn sao??!!

Nhưng tiếc là bây giờ Đường Quả hoàn toàn không có cách nào thay đổi được gì, nội lực trong cơ thể không biết vì nguyên nhân gì mà không thể vận chuyển, khiến cô bây giờ không chút sức lực phản kháng đồng thời cũng không cách nào tiếp tục ức chế cùng phá giải độc tố trong cơ thể, thật sự là ông trời muốn cô chết mà!

Tình hình rất nguy cấp, nhưng Đường Quả vẫn như cũ mở to mắt nhìn, những năm này ở trong tổ chức, cô có thể sống sót đến giờ không phải vì cô học y thuật được người khác bảo vệ, mà là tự tay cô xé ra một con đường máu, và nhiều lần phải đối mặt với lằn ranh sống chết, cô sớm đã luyện ra càng là thời khắc nguy cấp, đầu óc càng trở nên bình tĩnh rõ ràng.

Quay lại chủ đề chính, mặc dù quái điểu có đôi cánh là vũ khí lợi hại trong lúc bay lượn này, nhưng hiển nhiên lúc trước đám quái điểu này kiêng dè con hổ lớn cũng không phải là không có đạo lý, chỉ thấy con hổ lớn nhảy lên một bước, chân trước bên trái và chân trước bên phải phân biệt giẫm lên thân hai con quái điểu đang lao xuống, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào lưng quái điểu.

"Quác~!" Quái điểu ăn đau kêu thảm.

Ngay sau đó con hổ ngẩng đầu há miệng cắn một phát, cắn trúng cánh một con quái điểu gần đó, lắc nhẹ đầu, vứt con quái điểu đi, đồng thời dùng quái điểu làm đạn bắn rơi một con quái điểu khác.

"Quác quác~!" Tiếng kêu thảm của quái điểu liên tiếp vang lên.

Tiếp đó lưng hổ cong như một cây cung, hai chân sau lần lượt giẫm lên lưng quái điểu chân trước đang đạp, chân sau hơi ấn xuống, dùng lực giẫm lên hai con quái điểu đồng thời mượn lực mạnh mẽ lao đến dưới thân Đường Quả, phần lưng rộng lớn vững chắc đón lấy cô.

"Hự! Khụ!" Đường Quả ổn định vững vàng rơi lên lưng hổ rêи ɾỉ một tiếng, sau đó ho ra một ngụm máu đen, cú va chạm này thật sự là đau càng thêm đau!

Con hổ lớn mạnh mẽ vung đuôi, hất bay ba con quái điểu tương đối gần hơn, sau đó mượn lực chấn động từ cú rơi của Đường Quả, cõng theo Đường Quả rơi xuống đất, trong nháy mắt liền kéo ra khoảng cách với những con quái điểu kia.

Mà lúc này, hai con quái điểu lúc trước bị con hổ lớn giẫm phải không khống chế được thân thể rơi thẳng vào trong nước, đột nhiên trong nước sôi trào lên, từng khuôn mặt to xấu xí nổi lên trên mặt nước, tranh giành cắn nuốt hai con quái điểu đó.

Đường Quả nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe khác thường liền nâng mắt nhìn xuống, biểu cảm trên mặt ngay lặp tức liền đông cứng lại, quả nhiên cô bị ông trời phái đến lấy thân nuôi dã thú mà, phía dưới gần như có trên trăm con cá sấu cực lớn...

Nghĩ đến việc lỡ như cô rơi vào trong nước, Đường Quả mặt lạnh thờ ơ: Ha hả...



Con hổ lớn rơi xuống, bốn chân giẫm lên đầu cá sấu ngoi lên khỏi mặt hồ, mượn lực nhảy một bước, tránh khỏi vài con cá sấu lao về phía nó để nhảy lên trên bờ.

Đường Quả lười động cũng không động đậy nổi nằm bẹp trên lưng con hổ lớn, bây giờ cô cũng vừa nghĩ ra, đằng nào thì bây giờ cô không thể trốn thoát từ miệng lão hổ, hơn nữa lúc này kịch độc trong người cô, ai ăn người nấy chết! Thù bị giết cũng xem như là đã báo xong rồi, ha...

"Ngươi..." Một giọng nam trầm thấp đột nhiên xuất hiện, giọng điệu có chút ngập ngừng.

Đương lúc Đường Quả từ bỏ chính mình chợt sửng sốt, chịu đựng cơn đau đưa mắt nhìn xung quanh, ai?

"... Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Giọng nam trầm thấp tiếp tục hỏi.

Trên mặt Đường Quả đột nhiên cứng đờ, giọng nói gần bên tai...

Chuyển động tầm mắt nhìn xuống con hổ lớn đang cõng mình, Đường Quả khó mà tin được, sẽ không phải là... nó?! Đang nói chuyện đấy chứ...

Lúc tầm mắt chạm phải ánh mắt lo lắng kia của con hổ, tim Đường Quả đập thình thịch, lại đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, tầm mắt trở nên tối đen, sau cùng ý thức tiêu tan, trong lòng cô lại rất vui mừng, cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng cơn đau kia nữa...

Nhìn thấy Đường Quả đột nhiên ngã lên trên lưng, trong mắt con hổ lớn chợt hiện lên thần sắc hoảng loạn lo lắng, vội vã cõng cô chạy đi, quái điểu trên không kêu "quác quác" đuổi theo, nhưng sau một hồi truy đuổi lại lần lượt bỏ cuộc.

"Gừ ngao~!" Một tiếng hổ gầm đột ngột vang lên, Đường Quả đang ngất đi chợt giật mình tỉnh lại, chỉ là không có sức mở mắt, hơn nữa ý thức cũng đang dần trở nên mê man, cảm giác thật mệt... Rất muồn đi ngủ...

"Tế Ti, có một tiểu giống cái trúng độc nôn ra máu hôn mê rồi." Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nam mang theo lo lắng hô to.

Giọng nói này có chút quen tai... Ý thức của Đường Quả mê man trong lòng lại thầm nghĩ.

"Tiểu giống cái?!" Có giọng nam ngạc nhiên hét lên, tiếp đó bốn phía vốn dĩ còn xem như an tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào, liên tục vang lên những lời ngạc nhiên nghi ngờ.

Khiến Đường Quả ý thức vốn dĩ còn mê man choáng váng cảm nhận được một trận chóng mặt ập đến, hoàn toàn không cách nào tập trung lực chú ý để nghe rõ đang nói cái gì?

"Đều im lặng hết cho ta!" Đột nhiên một giọng nữ sắc bén bực tức gầm lên, hiện trường tức khắc trở nên yên tĩnh lại.

Tiếp đó Đường Quả cảm giác được con hổ lớn đang cõng cô dừng lại, sau một trận lay động nhẹ có người đưa tay chạm vào tay cô, đó là bàn tay con người, cô có thể cảm nhận được.