Chương 16: Bên Bờ Sông

Nhìn về phía đầu nguồn sông, Đường Quả mơ hồ thấy một cái hồ ẩn mình giữa cỏ cây, nếu chú ý lắng nghe, cô sẽ nghe thấy tiếng nước róc rách từ trên cao chảy xuống.

Bên kia chắc chắn có một thác nước nhỏ là đầu nguồn của sông, sau khi vượt qua con sông rộng khoảng ba mét, thì có một hồ nước lớn cách đó bốn năm mét xuất hiện, nơi đó có mấy người đàn ông đang tận hưởng việc tắm mát…

Đường Quả quay mặt đi, hiện tại, cô đã từ bỏ hy vọng vào đạo đức chính trực của người dân ở đây, họ là một lũ thích phơi hàng.

Cái hồ lớn kia chung nguồn với dòng sông, khiến Đường Quả cảm thấy nên mừng rỡ, vì nơi những người kia đang tắm không phải là hồ ở thượng nguồn.

“Hổ Nha, bình thường lúc tắm các anh thường dùng cái gì để rửa máu vậy?” Đường Quả bất chợt nhớ đến mái tóc đầy dầu của Bạch Mai, nếu có thứ gì đó để gội đầu, cô nhất định phải cho Bạch Mai sử dụng, vì tóc cô nàng ấy đã quá bẩn rồi.

“Chỉ cần dùng cát sông thôi, chà xát cát lên vết máu là sẽ sạch.” Hổ Nha giải thích trong khi đặt Trư thú lên một tảng đá lớn bên bờ sông.

Sau đó anh quay lại nhìn Đường Quả và nói: “Đường Quả, đừng đến gần sông quá, dòng sông này khá sâu, cô phải cẩn thận kẻo té ngã, cô hãy tìm chỗ nghỉ ngơi, ta sẽ xử lý xong mọi việc ngay.”

Thấy ánh mắt lo lắng của Hổ Nha, Đường Quả dừng lại một chút rồi mới gật đầu.

Hổ Nha không chú ý đến khoảnh khắc do dự của Đường Quả, khi thấy cô gật đầu, anh nhảy sang một bên, hái vài chiếc lá lớn từ cây bên kia rồi quay lại, bắt đầu rửa sạch lá để chuẩn bị xử lý con mồi.

Đôi mắt đen của Đường Quả không chút cảm xúc, quan sát Hổ Nha trong giây lát, sau đó, cô đi tới một tảng đá bên cạnh, ngồi xuống nơi có thể dễ dàng nhìn thấy anh đang rửa chân.

Trong khi suy nghĩ về việc không có dụng cụ vệ sinh nào ở đây, Đường Quả băn khoăn làm thế nào để làm sạch mái tóc của Bạch Mai.

Đường Quả bị phân tâm, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Hổ Nha.

Sau khi chú ý đến ánh mắt của Đường Quả, Hổ Nha vừa rửa tay xong thì thấy cô không nói gì, anh liền bắt đầu dùng nước rửa Trư thú đã lột da trước đó.

Anh giơ móng vuốt sắc nhọn lên, mổ bụng Trư thú, lấy nội tạng và ném chúng lên bờ, sau khi làm sạch khoang bụng, anh đặt nó cẩn thận trên lá cây.

Không nghe Đường Quả nói, Hổ Nha tự cho là mình làm đúng, nụ cười vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt.



Khi cô tỉnh lại và nhìn thấy nội tạng Trư thú bị ném xuống đất, Đường Quả: “...” Ném như thế này thật sự không làm ô nhiễm nguồn nước sao?

Sau khi Hổ Nha làm sạch da Trư thú, anh quay đầu mỉm cười với Đường Quả và nói: “Mọi thứ đã được rửa sạch, Đường Quả, cô còn cảm thấy mệt không? Cô muốn nghỉ ngơi thêm một chút trước khi chúng ta quay trở về không?”

“Những thứ này sẽ bị bỏ lại đây sao?” Đường Quả hỏi, ánh mắt cô dừng lại trên đống nội tạng lợn.

Hổ Nha nhìn theo ánh mắt của Đường Quả, sau đó quay lại nhìn cô với vẻ nghi hoặc và hỏi: “Những bộ phận này vẫn còn ăn được, nhưng không ngon lắm nên ta không giữ lại, Cô có muốn thử không?”

Đường Quả cau mày, nhưng ánh mắt lại nhìn về trái tim khổng lồ của Trư thú, cô tự hỏi một Trư thú lớn như vậy, liệu phần thịt này có dai như miếng thịt nướng đen cô thấy vào buổi sáng hay không, và cô nên chế biến nó như thế nào?

Không thể dùng dao mỏng để cắt thịt trước mặt mọi người, Đường Quả quyết định tìm một ít thịt mà cô có thể ăn được, chẳng hạn như lòng lợn, loại thịt mà không quá dai.

Nhưng nếu không có bất kỳ gia vị nào thì vị của lòng lợn thực sự rất khó nuốt.

“Nước sáng nay anh đưa cho tôi là từ đâu mà có vậy?” Đường Quả bất chợt nhớ lại bát nước mặn mà cô đã uống vào buổi sáng.

Dòng sông này là nước ngọt, vậy làm sao có thể có vị mặn trong nước? Nếu lòng lợn có vị mặn, có lẽ nó sẽ ngon hơn khi được luộc trực tiếp với nước.

Hổ Nha cười và nói: “Đó là nước sông mà ta đã thêm muối vào, uống nước muối sẽ giúp cô cảm thấy khỏe mạnh hơn, cô có thấy dễ chịu hơn không?”

“Lần giao dịch cuối cùng trước khi mùa đông đến, ta đã đổi năm tấm da thú lớn lấy một vỏ muối, buổi sáng ta chỉ dùng một chút thôi, cô có muốn uống thêm nước muối không? Khi chúng ta quay về, ta sẽ lấy cho cô một bát nước muối.” Hổ Nha nói vậy là vì muốn Đường Quả không phải lo lắng về việc không đủ muối.

Hổ Nha suy ngẫm về lời A Phụ từng nói rằng nếu có một giống cái muốn kết bạn lữ với anh, anh có thể tặng cô muối, ban đầu anh không tin, nhưng giờ đây anh nhận ra giá trị thực sự của nó.

“…” Hóa ra là có muối, nhưng chỉ dùng để ngâm nước uống, Đường Quả không khỏi oán giận, khó trách món nướng buổi sáng lại có vị nguyên bản như vậy.

“Tôi có thể sử dụng số muối đó không?” Đường Quả hỏi, năm tấm da thú lớn mới đổi được một vỏ muối, loại muối này có được coi là rất có giá trị không?

“Có, cô muốn dùng như thế nào cũng đều được.” Hổ Nha nói với vẻ mặt rạng rỡ khi nghe Đường Quả muốn dùng muối của mình.



Đường Quả ngạc nhiên trước sự vui mừng đột ngột của Hổ Nha, sau đó nói: “Giúp tôi cắt tim lợn ra làm bốn phần và rửa sạch, anh có cái bát đá lớn bằng này không? Tôi muốn đổ đầy nước vào đó để nấu tim lợn.”

Hổ Nha đánh giá kích thước bàn tay của Đường Quả, sau một hồi suy nghĩ, anh giơ tay lên và nói: “Ở nhà A Mẫu của ta có một cái to hơn một chút so với cái cô muốn, có được không?”

Đường Quả quan sát kích thước tay của Hổ Nha, cảm thấy nó đủ lớn để chứa nhiều nước và tim lợn, liền gật đầu và hỏi: “Được, nhưng A Mẫu của anh không cần dùng đến nó à?”

Đừng để đến lúc đó, cô chưa kịp làm điều gì đã vô tình khiến người khác cảm thấy khó chịu, với tình trạng thể chất hiện tại của cô và phải sống ở đây một thời gian, cô không muốn suốt ngày phải sống trong sự khó chịu, dù sao thì môi trường sống ở đây cũng đủ làm cô khó chịu rồi.

Hổ Nha cười nói: “Đừng lo lắng, chỗ A mẫu của ta có vài chiếc bát đá dùng để đựng nước, ta sẽ lấy một cái để cô dùng tạm trước, buổi tối, ta sẽ chế tạo chiếc bát đá mà cô mong muốn, bây giờ ta sẽ làm sạch tim lợn trước, khi về nhà ta sẽ giúp cô đổ đầy nước vào.”

Nhìn Hổ Nha đang bận rộn với bầu không khí vui vẻ xung quanh, vẻ mặt Đường Quả bất giác dịu đi.

Cô ngước nhìn mặt trời đang lặn về phía tây, nơi chắc chắn là hướng tây, nếu thời gian ở đây tương tự như thế giới của cô, thì với độ cao hiện giờ của mặt trời tương ứng với khoảng bốn hoặc năm giờ chiều.

Nhìn lại Hổ Nha, cô thấy anh đã cắt tim lợn theo yêu cầu của mình và đang lau sạch những vết máu còn sót lại bên trong, vì vậy, cô yêu cầu anh cắt tim lợn thành từng miếng nhỏ hơn, đương nhiên trong mắt của Hổ Nha thì cắt miếng nhỏ hơn thành các mảnh vụn rồi.

Lo sợ mình không thể đáp ứng được yêu cầu của Đường Quả, Hổ Nha ban đầu vừa hỏi Đường Quả vừa cắt tim lợn: “Như thế này có đúng không?”

Nếu nhận được câu trả lời phủ định của Đường Quả, anh sẽ thay đổi, còn khi nhận được câu trả lời tích cực của Đường Quả, tốc độ của Hổ Nha tăng lên, và chỉ trong nháy mắt, tim lợn đã được cắt một cách hoàn hảo.

Khi nhìn thấy sản phẩm cuối cùng, Đường Quả tiến lại gần và mỉm cười với Hổ Nha, nói: “Rất tốt, cảm ơn anh, chỉ cần rửa sạch lại bằng nước một lần nữa là được.”

Ánh mắt Hổ Nha sáng lên khi thấy nụ cười của Đường Quả, và anh mỉm cười đáp lại: “Được, ta hiểu rồi.”

Hổ Nha sau đó lấy một chiếc lá để làm bát đựng những miếng tim lợn đã cắt nhỏ, rồi dùng nước sông để rửa sạch chúng.

Đường Quả quan sát chiếc lá vẫn còn nguyên vẹn sau khi Hổ Nha cắt tim lợn, cô không khỏi hơi nheo mắt lại, vừa rồi nhìn thấy Hổ Nha tùy ý cắt nhỏ tim lợn, nhưng không ngờ chiếc lá phía dưới lại có thể nguyên vẹn như vậy, khả năng kiểm soát lực dao của anh tốt đến thế.

Sau khi rửa sạch tim lợn đến khi không còn máu, Hổ Nha dùng lá gói lại những miếng tim, đặt chúng cùng với Trư thú đã được làm sạch, anh quay sang Đường Quả và hỏi: “Đường Quả, cô còn muốn làm gì nữa vậy?”