Chương 13: Rơi Vào Bẫy

Ánh mắt Đường Quả thờ ơ liếc nhìn nữ nhân đó, so với những nữ nhân ở đây gần như đều có chiều cao trên một mét tám, cô cao một mét sáu hai quả thực có chút thấp.

Còn về việc nói cô gầy, đó thật sự còn phải cảm hơn đã khen ngợi, không biết gầy được coi là đẹp sao? Hừ, nữ nhân ngu xuẩn.

Hơn nữa đối với vóc dáng của mình, Đường Quả thật sự rất có tự tin, lồi lõm không đều, thôi bỏ đi, cô còn chưa muốn tranh cãi với nữ nhân tam đại ngũ thô* này.

*三大五粗 Tam đại ngũ thô, câu đúng phải là 五大三粗 Ngũ đại tam thô: trong đó 5 cái lớn là hai tay, hai chân và đầu, 3 thô là đùi, hông và cổ.

Quét mắt nhìn Hổ Nha một cái, Đường Quả liền dời tầm mắt nhìn xung quanh.

Ngày càng có nhiều người tụ tập ở bãi đất trống bên kia, đống lửa lúc trước nhìn thấy đều có người, đống lửa chưa cháy cũng có người đang đốt lửa lên, nếu cẩn thận nhìn rõ ràng có thể nhìn ra ở đây nam nhân nhiều hơn so với nữ nhân, nam nữ không cân bằng...

Giây phút đó, các loại hậu quả của việc nam nữ không cân bằng hiện lên trong đầu, khiến cho mắt của Đường Quả không khỏi hơi tối lại.

"Ta muốn kết thành bạn lữ với Đường Quả liên quan gì đến ngươi? Tộc trưởng cũng đã đồng ý cho ta kết thành bạn lữ với Đường Quả, ngươi đang nghi ngờ quyết định của Tộc trưởng sao?" Hổ Nha nheo mắt, nhìn thẳng về phía nữ nhân nọ hỏi.

"Ta không nghi ngờ quyết định của Tộc trưởng." Nữ nhân nọ cũng không đần, lập tức phản bác lại.

Nàng ta nói tiếp: "Ta chỉ là hỏi ngươi tại sao muốn kết thành bạn lữ với cô ấy, một giống cái không thể sinh ấu tể, hơn nữa cô ấy còn ốm yếu như thế, không thể sống sót qua mùa mưa."

Không đợi Hổ Nha lên tiếng, nữ nhân kia hít một hơi tiếp tục nói: "Hổ Nha, ngươi nên tìm một giống cái cường tráng, giống như ta vậy, Hổ Nha, chỉ cần ngươi bằng lòng, ta có thể kết thành bạn lữ với ngươi, Hắc Nham và A sơn, thân thể ta tốt, có thể sinh ấu tể cho các ngươi."

Đường Quả bỗng nhiên đưa mắt nhìn nữ nhân nọ, cô không nghe lầm đấy chứ? Nàng ta muốn 4p? Khẩu vị nặng như vậy? Vả lại còn quang minh chính đại nói ra như thế?!

Hổ Nha quay lại nhìn Đường Quả, vốn dĩ còn lo lắng cô sẽ nảy sinh tâm trạng đau lòng hay không vui vì những lời nữ nhân nọ nói, không ngờ lại nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc?!

Chẳng qua thấy Đường Quả không đau lòng hay không vui, Hổ Nha cũng yên tâm rồi.

"Xùy, mấy lời này, với năng lực đi săn của Hổ Nha, rất nhiều giống cái bằng lòng chỉ có một thú nhân bạn lữ là cậu ấy, sinh dục ấu tể cho duy nhất mình thú nhân cậu ấy, Lục Trúc, ngươi lấy can đảm ở đâu mà nói ra những câu như thế vậy?" Chợt một giọng nữ tiếp nối lời nữ nhân nọ cũng chính là Lục Trúc, giọng điệu đầy khinh thường cùng ghét bỏ.



Đường Quả ngẩng đầu nhìn nữ nhân vừa nói, chỉ thấy nữ nhân kia cũng đang nhìn cô, ngay sau đó liền cười nói với Đường Quả: "Ta tên là Bối Na, tiểu giống cái ngươi tên gì?"

"Bối Na, liên quan gì đến ngươi?" Lục Trúc tức khắc chuyển sự tức giận sang Bối Na: "Hổ Nha săn bắn rất lợi hại, nhưng đừng quên hắn còn phải nuôi thêm năm người nữa, mùa mưa sắp đến rồi, hắn một tên thú nhân căn bản không thể bảo hộ được nhiều người như vậy, nếu hắn kết thành bạn lữ với ta, đến lúc đó ta liền bảo Hắc Nham hoặc A Sơn giúp hắn bảo hộ bọn họ."

"Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta sao?" Hổ Nha trầm giọng hỏi.

Bất kỳ thú nhân nào cũng đều không thể bị nghi ngờ năng lực, câu này của Lục Trúc thật sự đã giẫm lên giới hạn của thú nhân, tất nhiên Hổ Nha không thể im lặng.

Lục Trúc bị đôi mắt đột nhiên thâm trầm xuồng của Hổ Nha dọa một trận, nhất thời không dám lên tiếng.

"Khụ, Hổ Nha, Lục Trúc nàng cũng là lo lắng cho a mẫu ngươi với Bạch Mai." Nam nhân đứng bên cạnh Lục Trúc lên tiếng nói.

Lúc này hắn không thể không lên tiếng, Hổ Nha cũng sắp tức giận rồi, song thú nhân trong bộ lạc không thể đánh giống cái, hậu quả của việc Hổ Nha tức giận chắc chắn sẽ ra tay với hắn đang đứng bên cạnh Lục Trúc.

Ai kêu hắn sắp kết thành quan hệ bạn lữ với Lục Trúc chứ, nhưng hắn cũng biết mình đánh không lại Hổ Nha, cho nên trận này có thể không đánh vẫn nên không đánh thôi.

"Hừ, a mẫu a muội ta có ta cùng a phụ bảo hộ, không cần người khác phải lo lắng, Hắc Nham nếu như ngươi rảnh rỗi, sau khi ăn thịt nướng xong ta có thể đấu với ngươi một chút." Hổ Nha đột nhiên nhìn Hắc Nham với ánh mắt sắc bén.

Trong lòng Hắc Nham lộp bộp một cái, Hổ Nha nghiêm túc sao? Hắn biết Hổ Nha rất mạnh, vì vậy lúc Lục Trúc muốn để Hổ Nha, hắn, A Sơn cùng kết thành bạn lữ với nàng ta, hắn không hề có ý định phản đối, suy cho cùng vào mùa mưa và mùa đông mà có nhiều thú nhân thì sẽ không có nguy cơ chết đói, vả lại cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Một điều nữa chính là một giống cái có thể có nhiều bạn lữ thú nhân, cho dù hắn không đồng ý cũng không có biện pháp, ai kêu thực lực của hắn không đủ mạnh.

Cho nên nếu phải chọn vậy liền chọn một thú nhân thực lực mạnh mẽ thêm vào, chỉ là không ngờ Hổ Nha thà rằng muốn tiểu giống cái nhỏ gầy đó, cũng không muốn cùng bọn họ kết thành bạn lữ với Lục Trúc.

Hắc Nham kéo căng khóe miệng cười nói: "Không cần, ăn thịt nướng xong ta còn phải xử lý da thú với A Sơn, à đúng rồi, ta còn phải đi nướng thịt, đi trước đây."

Không cho Lục Trúc cơ hội nói chuyện, một tay Hắc Nham vòng qua eo nàng ta, bế nàng ta lên liền chạy đi.

Đợi bọn họ đi được một đoạn, mấy người Đường Quả mới nghe thấy Lục Trúc mất bình tĩnh hét lên: "Hắc Nham."



Có lẽ lúc này Lục Trúc mới phản ứng lại nàng ta bị Hắc Nham bắt đi rồi.

Bên này, trong lòng Đường Quả đưa ra kết luận Hắc Nham đó hẳn là vì đánh không lại Hổ Nha mà hoảng loạn bỏ chạy.

Kỳ thực cẩn thận nhìn kỹ khí thế mà mấy tên đàn ông xung quanh vô tình phát ra, liền có thể biết thực lực những người đó mạnh yếu ra sao, cho dù bây giờ cô không thể đánh lại bất kỳ ai, nhưng sự nhận biết lúc trước rèn luyện ra vẫn còn đó.

Mà khí thế Hổ Nha vô tình phát ra trước đó, tuyệt đối mạnh hơn phần lớn người cô từng gặp, thế thì hắn sẽ không vì thực lực quá yếu không thể tìm được nửa kia mới chọn cô làm bạn lữ, vậy tại sao anh lại nhìn trúng cô vậy?

Bất kể là tiêu chuẩn chọn bạn lữ của bọn họ bên này hay là tiêu chuẩn lựa chọn ở thời hiện đại của Đường Quả bên kia, về khoản bị người ta cho là không có khả năng sinh ấu tể này, Đường Quả cô đều là đối tượng nên bị loại trừ.

Sao Hổ Nha lại cứ nhận định cô vậy nhỉ? Chẳng lẽ thật sự có nhất kiến chung tình? Xùy~ Trong lòng Đường Quả cười giễu một tiếng, dù sao thì cô cũng không tin điều này.

Hổ Nha thấy Đường Quả nhìn theo bọn Hắc Nham rời đi, đột nhiên nhớ tới lời vừa nãy Lục Trúc nói, trong lòng chợt hoảng loạn, có chút thất thố nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói: "Đường Quả, cô yên tâm, ta nhất định sẽ không để cô đói bụng, cũng sẽ không để cô bị lạnh, ta cũng có thể bảo hộ cô thật tốt."

Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha một cái, không hiểu lắm hắn đang bị cái gì, cô biểu thị cô lo lắng mấy thứ này khi nào chứ?

Chẳng qua thấy bộ dạng cuống cuồng của anh, Đường Quả gật đầu tỏ vẻ cô biết rồi, kỳ thực là cô không biết nên nói cái gì.

"Tiểu giống cái Đường Quả phải không? Cậu đang sống ở sơn động nào, ngày mai ta đến tìm cậu chơi." Bối Na cười hì hì nhìn Đường Quả.

Nhìn Bối Na tươi cười xán lạn, Đường Quả không khỏi cũng muốn cười, chẳng qua ở trong sơn động nào...

Đường Quả đưa mắt nhìn Hổ Nha.

Hổ Nha bị Đường Quả nhín nhất thời có chút không rõ nguyên do, tiếp đó nghĩ cô hẳn là muốn anh trả lời câu hỏi của Bối Na nhỉ, thế là cười lên tiếng: "Đường Quả sống trong sơn động của ta, nếu ngươi không có bạn thì có thể đến tìm cô ấy chơi."

Ánh mắt Bối Na sáng rực nhìn Đường Quả, cười nói: "Được, ngày mai ta liền dẫn Hương Cúc với Tiểu Mãn đi tìm cậu chơi, vậy ta đi ăn thịt nướng nhé."

Thấy sau khi Bối Na rời khỏi Đường Quả vẫn nhìn anh, dưới đối mắt đen nhánh đó, trong lòng Hổ Nha không khỏi dần có chút thấp thỏm không yên, cô làm sao vậy? Lẽ nào bỗng nhiên không muốn đi sơn động của anh nữa.