Chương 12: Bí Mật Của Hoa Mẫu Đơn Và Chuyện Đường Quả Không Biết

Tế Ti ngẩng đầu lên nhìn Hổ Nha, lắc đầu nói: “Ta không biết có loại thảo dược nào có thể chữa trị được giọng nói.”

“Quả tím cũng không thể chữa khỏi sao? Nếu không còn ta có thể đi hái một ít về.” Hổ Nha hỏi.

Tế Ti lắc đầu: “Vẫn còn quả tím, nhưng chỉ có thể giải độc, còn cơ thể bị độc phá hủy thì không thể chữa khỏi bằng quả tím.”

Sau khi nhận được câu trả lời của Tế Ti, Hổ Nha im lặng một lúc, quay đầu nhìn Đường Quả, miệng nhấm mấy, cuối cùng cong mắt cười hỏi: “Tiểu giống cái, bộ lạc của cô ở đâu, cô có muốn trở về không? Còn nhớ đường không?” Đừng nói về việc phát ra âm thanh nữa, tiểu giống cái bị trúng độc nên không thể phát ra âm thanh, bây giờ chắc hẳn là rất đau lòng.

Đường Quả nhìn Hổ Nha, anh đây là muốn đuổi cô đi sao? trong lòng thầm gật đầu, đây mới đúng là diễn biến mà cô mong muốn.

Khi thấy Đường Quả nhìn mình với ánh mắt bình tĩnh, nụ cười trong mắt Hổ Nha suýt tắt, không biết làm sao ? Dưới ánh mắt đó còn khiến anh cảm thấy căng thẳng hơn khi đối mặt với dã thú hung mãnh.

Hổ Nha ấp úng mở miệng nói: “Cái đó... tiểu giống cái, không... không thể nói cũng không sao, dù sao cô cũng có thể nói chuyện, hơn nữa tai ta rất thính, chỉ cần cô không đi quá xa, ta đều có thể nghe thấy, cô đừng buồn, cái này tặng cho cô, có thích không?”

Khi nhìn thấy hoa mẫu đơn được đưa đến trước mắt, ánh mắt Đường Quả khẽ dừng lại, lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người tặng hoa cho cô.

Hơn nữa, người ta còn tặng hoa mẫu đơn, loài hoa mà cô yêu thích nhất, loài hoa mang ý nghĩa: tình chung thủy, lưu luyến không rời, không muốn buông tay.

Đường Quả nhìn lên, hướng mắt về phía Hổ Nha, hỏi: “Anh xác định muốn tặng hoa này cho tôi sao?” Đây có phải là anh có ý định đuổi cô đi không ? Hay là anh vẫn muốn kết bạn lữ với cô?

Hổ Nha vốn đã lo lắng, sợ Đường Quả buồn, lại bị hỏi như vậy, trong lòng bỗng chốc khựng lại, không lẽ cô ấy không thích loài hoa này? Tuy rằng anh không hiểu rõ về giống cái, nhưng anh nhớ mỗi lần a phụ mang hoa về cho a mẫu, thì a mẫu đều rất vui.



"Cô... không thích sao?" Hổ Nha hơi lo lắng và thất vọng hỏi, đôi mắt anh thậm chí còn mang một chút biểu hiện của sự buồn bã, còn nghĩ rằng tiểu giống cái sẽ rất thích.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Đường Quả không khỏi giật mình, một người đàn ông to lớn với bộ râu ria rậm rạp trên khuôn mặt, cao khoảng hai mét, đang khom người trước mặt cô với biểu cảm kỳ quặc?

Sau khi hít thở sâu, Đường Quả kiềm xuống sự thôi thúc muốn tát cho anh một bạt tai, nói: “Anh có biết loài hoa này tượng trưng cho điều gì không?”

Hổ Nha nghe Đường Quả hỏi vậy, hai mắt sáng lên, nói: “Biết chứ, để làm cho cô vui lòng, để theo đuổi cô làm bạn lữ của ta.” Tiểu giống cái này đang kiểm tra anh sao?

Đường Quả: “...” Anh vui sướиɠ gì vậy, chẳng phải muốn đuổi cô đi đó chứ?

Nhìn thấy Đường Quả lại im lặng, tâm trạng phấn khích của Hổ Nha bỗng chốc giảm đi phần nào, thôi được rồi, tiểu giống cái lại không nói gì nữa, xem ra bây giờ cô vẫn chưa muốn trở thành bạn lữ của hắn.

Suy nghĩ một lát, Hổ Nha nhìn Đường Quả nói: “Cái đó… tiểu giống cái, cô…”

“Tên tôi là Đường Quả, không phải là ‘tiểu giống cái’.” Đường Quả nhẹ nhàng ngắt lời Hổ Nha.

Mắt Hổ Nha lại sáng lên, giọng nói đầy vẻ vui mừng: “Đường Quả? Hóa ra tên cô là Đường Quả, ta tên là Hổ Nha, Đường Quả, cô muốn cùng ta về sơn động của ta không? Ta vừa đi săn về và chưa xử lý con mồi, ta về nướng thịt cho cô ăn nhé?”

Đường Quả nhìn Hổ Nha hồi lâu, trong lòng anh, chẳng lẽ cô là người rất ham ăn? Cô đưa tay chỉ về phía miếng thịt nướng đặt trên mép chiếc bát đá: “Thịt nướng còn dư.” Cho nên, cô thực sự ăn không nhiều.

Bữa trưa chỉ mải mê suy nghĩ sự tình nên quên ăn, nhưng hình như Bạch Mai và những người khác cũng không ăn, chẳng lẽ do cô quá tập trung suy nghĩ nên không để ý họ đã ăn chăng? Đường Quả nghi hoặc suy ngẫm.



Hổ Nha cúi đầu nhìn thấy tảng thịt nướng to lớn đặt ở đó, trong mắt bỗng dưng hiện lên vẻ lo lắng, nhìn Đường Quả hỏi: “Cô không thích ăn thịt nướng của gấu đen có phải không, hay là không khỏe nên không muốn ăn? Đường Quả, cô phải ăn nhiều thịt nướng thì mới mau khỏe lại.”

Hổ Nha tuy không biết a phụ mình lấy bao nhiêu thịt nướng cho tiểu giống cái, nhưng hẳn là ông sẽ lấy theo khẩu phần ăn của một giống cái trưởng thành trong tộc, vậy mà còn thừa lại nhiều như vậy, chứng tỏ Đường Quả ăn quá ít.

“Đường Quả, cô không cần phải lo lắng thịt nướng không đủ ăn, ta sẽ cố gắng đi săn, cô phải ăn nhiều hơn mới có thể vượt qua mùa mưa, cô thích ăn thịt nướng gì, ta đều có thể săn về.” Hổ Nha nhìn Đường Quả với ánh mắt lo lắng và chân thành, sự lo lắng tràn đầy khiến Đường Quả nhìn rõ ràng và cảm nhận được.

Đường Quả lại nhìn Hổ Nha một lúc, cụp mắt nói: “Tôi chỉ ăn bấy nhiêu thôi.” Hổ Nha này…

Hổ Nha thấy Đường Quả nói vậy, không khỏi nhíu mày.

Sau một hồi im lặng, Hổ Nha bồn chồn lên tiếng: “Vậy... Đường Quả, cô muốn cùng ta về hang động sinh sống không? Ta sẽ nướng thật nhiều thịt nướng cho cô ăn.” Sau này, anh sẽ nhìn xem cô ăn nhiều thịt nướng hơn, liệu có thực sự chỉ ăn một chút như vậy đã no hay không? Anh phải đích thân kiểm chứng mới được, chỉ là cô có chịu về hang động cùng anh hay không?

Đường Quả nghĩ thầm, dù sao Hổ Nha cũng đã nói sẽ phụ trách việc nướng thịt cho cô, vậy thì cô đến chỗ anh cũng tiện lợi hơn, vì vậy cô gật đầu.

Đôi mắt Hổ Nha sáng bừng lên vì hành động gật đầu của Đường Quả, ba người Tế Ti bọn họ ở bên kia cũng mỉm cười rạng rỡ vì sự đồng ý của Đường Quả.

“Hổ Nha.” Lúc này phía trước truyền đến một giọng nữ vừa dịu dàng nhưng lại vừa có chút tức giận.

Đường Quả và Hổ Nha cùng lúc quay đầu lại, thì nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng ở trên đường đi.

“Cậu là sao có thể lại cùng giống cái khác kết bạn lữ cơ chứ? Mà còn cùng một giống cái nhỏ gầy kết bạn lữ cơ chứ, cậu lại là thú nhân săn bắt giỏi nhất của bộ lạc Cự Hổ của chúng ta nữa, làm sao cậu lại lựa chọn một giống cái nhỏ gầy như vậy.” người phụ nữ tức giận quay đầu nhìn Đường Quả một cái rồi tra hỏi Hổ Nha.