Chương 10: Nhận Thức (2)

Đường Quả vẻ mặt cứng ngắc gật đầu, Bạch Mai nhìn thấy liền vui mừng nói: "Ta cũng muốn đi đại tiện, vậy chúng ta cùng đi."

Vẻ mặt của Đường Quả vẫn còn cứng ngắc mà đứng dậy, bước theo Bạch Mai có chút loạng choạng đi ra khỏi hang động, thực ra cô vẫn muốn xem hiện tại mình đang ở nơi nào.

Vừa ra khỏi hang, Đường Quả lập tức cảm thấy có hàng chục con mắt đang tập trung vào mình, cô nhìn xung quanh thì thấy phía dưới sơn động có một khoảng không gian rộng lớn, trong khoảng không gian rộng lớn có đều có nam nữ, đầu tóc rối bù, những người đàn ông đó đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ thắt lưng trở lên, chỉ có một chiếc váy da thú che mông, về phần bên trong chiếc váy da thú đó có thứ gì, haha...

Mà những nữ nhân kia cũng không khá hơn là mấy, trên đầu hầu như đều có một cái chuồng gà, Tế Ti ở đây tóc ít rối bù là mượt nhất sao? Trên người của phụ nữ thật ra so với nam nhân nhiều thêm một tấm vải quấn quanh phần ngực bằng da thú.

Cũng may Đường Quả mừng vì không có cảnh tượng nào cay mắt.

Trên đất trống ngoại trừ những người phụ nữ đang xử lý da thú bên cạnh còn châm thêm một đống lửa, ở nơi khác không có người cũng có đốt vài đống lửa như vậy, Đường Quả cũng không có nghĩ gì nhiều.

Đứng ngoài cửa sơn động nhìn xung quanh, Đường Quả phát hiện ra nơi này là một nơi có núi cao chót vót, bởi vì phía trước có núi bị che khuất nên cô không thể nhìn xa hơn. Trên ngọn núi cao chót vót có những sơn động xếp với nhau đều có trật tự, nơi nào không có sơn động thì lần lượt có những con đường có bậc thang.

Đường Quả theo Bạch Mai đi xuống cầu thang, cầu thang không dốc, chỉ cần chú ý bước đi thì cũng không có gì nguy hiểm.

“Đó là cô gái mà Hổ Nha mang về, trông cô ấy gầy gò quá, bộ lạc bọn họ chắc chắn là không đủ thịt nướng để ăn.”

“Giống cái gầy như vậy có thể sinh được ấu tể không?”

"Tế Ti nói rồi, tiểu giống cái này quá gầy, có thể không qua được mùa mưa cùng mùa đông, cũng sẽ không thể có ấu tể."

"Ta thực sự không biết Hổ Nha đang nghĩ gì, trong bộ lạc có rất nhiều giống cái tốt, vậy tại sao cậu ấy lại quyết định chọn người này?"

“Với khả năng săn mồi của Hổ Nha, chỉ cần tiểu giống cái này có thể sống sót qua mùa mưa sắp tới, thì cậu ấy nhất định có thể nuôi nấng cô ấy trở nên mạnh mẽ và sinh ra ấu tể.”

"Năng lực của Hổ Nha quả thực rất mạnh, nhưng cậu ta đi săn một mình mà phải nuôi đến năm người, bây giờ cộng thêm giống cái gầy gò này nữa là sáu, ta không đếm sai phải không ?"

"Không đếm sai, mà còn Hổ Nha cũng cần lớn lên, sẽ ăn thịt nướng nhiều hơn, không biết Hổ Nha có săn được nhiều con mồi hơn không."



Bởi vì ở gần mặt đất, Bạch Mai nghe được lời thì thầm cuối cùng, trong tiềm thức cô nàng sợ rằng sau khi Đường Quả nghe được những lời đó, cô sẽ không muốn cùng a huynh của cô nàng kết bạn lữ nữa.

Bạch Mai lập tức nắm lấy tay Đường Quả, khẩn trương nói: "Đường Quả, cậu đừng nghe bọn họ nói, ta sẽ không bao giờ để cậu phải đói."

Nếu biết sớm hơn thì ta đã không đi đại tiện với Đường Quả rồi, nên để Đường Quả ở sơn động bưng bát đá lớn, đợi a huynh về thì ta mới đi đại tiện, Bạch Mai bây giờ gần như rất hối hận.

Đường Quả ngay từ đầu đã nghe được những lời này, đưa tay sờ sờ đầu Bạch Mai, mỉm cười không nói gì.

Cũng may Đường Quả không biết Bạch Mai bây giờ đang suy nghĩ gì, nếu không cô nàng sớm đã bị đánh chết rồi.

Hơn nữa cô cũng không nói gì, bởi vì Đường Quả lúc này không biết nên nói cái gì mới tốt, không lẽ nói cô không cần Hổ Nha nuôi dưỡng ?

Với tình trạng thể chất hiện tại của cô, bất kỳ cử động lớn nào cũng sẽ khiến cô gần như kiệt sức, căn bản là không thể tự nuôi sống chính mình, hơn nữa lúc ấy bọn họ đã cho Hổ Nha lựa chọn cô chính là có nghe được, một mình đối mặt với yêu cầu theo đuổi của Hổ Nha, so với việc một người phải đối mặt với sự theo đuổi của toàn bộ thú nhân trong bộ lạc, vậy thì cùng Hổ Nha kết làm bạn lữ việc này, sâu trong lòng cô đã muốn cự tuyệt.

Bạch Mai thấy Đường Quả mỉm cười không hề có vẻ chán ghét, cô nàng cũng cười nhẹ rồi tiếp tục cùng Đường Quả đi về phía trước.

Đi được một lúc, mùi phân càng nồng nặc, Đường Quả sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc.

Quả nhiên, sau khi Bạch Mai và Đường Quả nhảy qua một con lạch, họ đi được khoảng hai mét, băng qua một bụi cây rồi dừng lại.

Khuôn mặt Đường Quả tê liệt khi nhìn Bạch Mai ngồi xổm ở rìa hố lớn, đây hẳn là nơi mọi người đến giải tỏa, không có bất kỳ trở ngại nào, Cái này... cái này...

"Đường Quả, cậu không đi sao?" Bạch Mai chớp mắt nhìn Đường Quả hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ và thắc mắc của Bạch Mai, Đường Quả khó khăn lau mặt một phen, cũng may mắn thay ở đây không có người khác ở, nếu không cô có lẽ không thể ngồi xổm xuống để đi được.

Che mũi lại, Đường Quả cũng ngồi xổm xuống, đi tiểu tiện xong cô nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, đó chính là... không có giấy hay khăn giấy! ! !

Tôi nên dùng gì để lau nó? ? Cậu không lau nó à? Đường Quả quay đầu nhìn Bạch Mai với vẻ mặt có chút suy sụp.



Chỉ thấy Bạch Mai đang ấp ủ cái gì đó.

Đường Quả kéo quần đứng dậy, cũng may cô chỉ là tiểu tiện, nhất thời không cần khăn giấy cũng không sao, cho nên tạm thời không cần nghĩ việc đi đại tiện mà không có khăn giấy.

Nhìn thấy Đường Quả đứng lên, Bạch Mai không khỏi quay đầu nhìn cô hỏi: "Đường Quả, cậu nhanh như vậy đã xong rồi sao ?"

Đường Quả gật đầu, nhìn Bạch Mai rồi nói: “Tôi ở ngoài đợi cậu.”

"Được, vậy cậu đợi ta một chút." Bạch Mai cũng không có xấu hổ, trực tiếp cười gật đầu.

Đường Quả đi xuyên qua bụi cây, đứng ở bên ngoài chờ Bạch Mai, mặc dù đứng ở đây vẫn ngửi thấy mùi hôi nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của cô, hơn nữa cô còn muốn xem sau khi đi đại tiện xong thì Bạch Mai sẽ xử lý chuyện này như thế nào, sẽ không phải là sẽ không xoa sao? Thật đáng sợ khi nghĩ về nó, có thể không?

Đợi một lúc, Đường Quả nghe thấy tiếng nhổ lá, quay đầu nhìn vào trong bụi rậm, thấy Bạch Mai tùy ý nhổ vài chiếc lá, quay ra phía sau xoa mông!

“…” Đường Quả cuối cùng cũng suy sụp, vẻ mặt tuyệt vọng đi theo Bạch Mai đi về, lúc quay lại con lạch trước đó, cô ngồi xổm xuống rửa tay, rửa tay xong cô nhìn thấy Bạch Mai đang đứng ở đó, mà không có ý định rửa tay, cô không khỏi nghĩ đến miếng thịt nướng Bạch Hà đưa cho cô lúc sáng, người làm món nướng lẽ ra phải rửa tay rồi...

Bạch Mai đang nhìn Đường Quả chơi đùa trong nước bỗng thấy Đường Quả nhìn cô nàng với vẻ mặt không tốt, chớp mắt, ngồi xổm xuống, nhúng hai tay vào dòng nước, xoa xoa giống như Đường Quả vừa mới làm, cô nàng đang nghĩ, Đường Quả đang rủ cô nàng cùng chơi nước à?

Đường Quả cúi đầu nhìn dòng nước đang chậm rãi chảy, ánh mắt cô thay đổi mấy lần, đây là nguồn nước sống, nước này không phải là nước uống của bọn họ, nước cô uống buổi sáng có lẽ là nước sạch…

“Quay về thôi.” Đường Quả đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói rồi bước đi, cô không muốn suy nghĩ sâu xa về vấn đề món thịt nướng và nước uống buổi sáng có sạch không.

Thấy Đường Quả có vẻ không vui, Bạch Mai bỗng nhiên có chút bất an, đi bên cạnh cô cũng không dám lên tiếng, cô nàng đang tự hỏi liệu mình có làm gì sai khiến Đường Quả không vui không? Trước đó không phải đàn rất tốt sao?

Bạch Mai đi một đường cũng không hề nghĩ được rốt cược Đường Quả đã xảy ra chuyện gì?

Tế Ti thấy Đường Quả quay lại liền trực tiếp đi thẳng đến chỗ tấm da thú đằng kia, ngồi quay mặt vào vách sơn động, bộ dáng đó có gì đó không đúng, không nghĩ vừa đảo mắt liền thấy Bạch Mai, bộ dáng khẩn trương mà thấp thỏm không biết làm sao cho đúng của cô nàng.

Dừng một chút, Tế Ti vẫn hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Không nên như vậy, giống cái trong bộ tộc không nên khi dễ Đường Quả mới đúng, mà thú nhân lại càng không có khả năng, bọn họ muốn lấy lòng giống cái đều còn không kịp đâu.