Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 88: 88: Cả Cơ Thể Cũng Đang Run Rẩy Không Ngừng

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Mạnh mẽ tung một nắm đấm vào ngực Lâm Phong.

"Uỳnh!"

Lâm Phong vươn tay phải ra nhẹ nhàng bắt được nắm đấm của A Đạt.

Sau đó, anh hơi dùng lực một chút.

"Răng rắc!"

Cảng tay A Đạt đã lập tức bị đánh gãy thành vô số đoạn, cánh tay thẳng tắp trở nên mềm oặt chỉ trong nháy mắt.

"AI" Nỗi đau to lớn khiến ông ta kêu gào thảm thiết thê lương.

Cả cơ thể cũng đang run rẩy không ngừng.

"Shh..."

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người cũng không khỏi hít sâu một hơi.

Sao có thể như này được?

Ngài A Đạt là võ giả sơ kỳ Hoàng Cảnh đó!

Một nắm đấm gϊếŧ một con trâu còn được!

Bây giờ lại bị một thằng tiểu bối vô danh ko so?

"Có nhớ lời tôi đã nói với ông trong điện thoại không?"

Lâm Phong bình tĩnh nhìn A Đạt, từ tốn nói.

"Mày...

Trong lòng A Đạt căng thẳng.

Giờ phút này sao mà ông ta không nhận ra rằng thanh niên trước mặt này không phải là một người mà ông ta có thể đối phó chứ?

Ông ta là sơ kỳ Hoàng Cảnh, mà Lâm Phong rất có thể đã là trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ!

Còn nếu hơn nữa? Ông ta không dám nghĩ tiếp, cũng cảm thấy không thể nào! "A Thu, cứu tôi! Thằng nhóc này không tầm thường đâu."

A Đạt lập tức lên tiếng cầu cứu với người trung niên mặc áo bào xám đứng cách đó không xa.

Thực ra dù A Đạt không nói thì người trung niên mặc áo bào xám cũng chuẩn bị ra tay rồi!

Ông ta không thể nào trơ mắt nhìn A Đạt bị kẻ khác gi ết chết!

"Nếu tao đoán không nhầm thì hẳn là mày cũng đã đạt tới trung kỳ Hoàng Cảnh rồi? Tuổi còn nhỏ mà đã đạt được tới cảnh giới này thì đúng là không tầm thường, thậm chí cũng chẳng kém thiếu đường chủ của bọn tao là bao!"

"Thế nhưng, mày rất quá đáng! Không biết một đạo lý rằng cứng quá thì dễ gấy! Có thể trưởng thành thì gọi là thiên tài, mà không trưởng thành được thì chỉ là một đống rác rưởi mà thôi!"

"Hôm nay mày gặp A Thu tao! Chính là để cướp cái mạng mày đấy."

A Thi lạnh lùng nói một câu.

Vừa dứt lời.

Một luồng hơi thể của một võ giả hậu kỳ Hoàng Cảnh đã lập tức tràn ra từ cơ thể ông ta.

"Âm!"

Những người có mặt cảm nhận được cảm giác áp đảo cực lớn, chỉ thấy như hơi thở mình dồn dập hơn.

Mạnh! Quá mạnh! Ngài A Thu thật sự quá mạnh!

Cho dù là một con hổ thì khi đối đầu với ngài A Thu cũng chỉ có thể nắm phần thua nhỉ?

Đông đảo thành viên của Tam Khẩu Đường vô cùng phấn khích.

Trong ánh mắt sùng bái của bọn họ, A Thu di chuyển một bước đi qua bảy tám mét, tới trước mặt Lâm Phong chỉ trong nháy mắt, tung một chưởng thật mạnh ral

"Vô địch kinh lôi chưởng!"

Đối mặt với một chưởng sắc bén này, trong lòng Lâm Phong không có chút lay động nào, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.

Thật ra năng lực cũng không lớn, nhưng tên cái chiêu võ này lại mạnh bạo thật!.
« Chương TrướcChương Tiếp »