*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng vào lúc này.
Bên trong một công trường bỏ hoang ở ngoại ô Kim Lăng.
Võ giả sơ kỳ Hoàng Cảnh A Đạt bỏ điện thoại xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ giếu cợt.
Người đàn ông trung niên có hơi thở hùng hậu, mắt sáng như đuốc, bỗng chốc cũng là võ giả Hoàng Cảnh, mà lại còn là hậu kỳ Hoàng Cảnh!
Ngoại trừ hai đại võ giả Hoàng Cảnh tọa trận ra,
Bên trong nhà máy lớn như vậy, còn có tới ba mươi, bốn mươi người đang ông mặc đồ đen thân hình cường tráng đứng thẳng tắp.
Trong bóng tối, Lại có thêm hàng chục cây súng máy màu đen được gác yên trên kệ.
Miệng súng màu đen nhánh tản phát ra luồng khí uy nghiêm đáng sợ.
Vì để đối phó Lâm Phong, lần này Đường Khẩu thứ hai của Tam Khẩu Đường, có thể nói là phái xuất ra toàn bộ tinh nhuệ!
Mà đây chính là phong cách làm việc của Tam Khẩu Đường!
Cẩn thận, cẩn thận, thật cẩn thận!
Tuyết đối không được để đối thủ, có được cơ hội trốn thoát may mắn nào cải! “A Đạt, hắn nói thế nào?”
Người đàn ông trung niên mặc đồ xám bình tĩnh nói.
“Tiểu tử này cũng quá hống hách, lại còn dám uy hϊếp tôi, bắt tôi đưa em gái của hắn về, nếu không trong 10 phút sẽ chạy tới đây, gϊếŧ hết toàn bộ chúng ta!”
A Đạt cười chế giều.
Người trung niên mặc đồ xám nghe vậy thì mặt nghệt ra, sau đó cũng nhịn không được mà bật cười.
“Lâm Phong này xem ra cũng rất dũng cảm! Chẳng trách lại dám cho nổ tung đám người của Trịnh Thiên Hổ.
Với kiểu tính cách này của hắn mà có thể sống tới giờ, cũng xem như là kỳ tích rồi!”
“Một tên phế vật mà thôi, dựa vào thuốc nổ để xử lý Trịnh Thiên Hổ, mà cho.
rằng bản thân rất lợi hại? Hắn không nghĩ rằng, Trịnh Thiên Hổ chỉ là một tên tay sai trong Đường Khẩu thứ hai của chúng ta mà thôi.”
A Đạt khuôn mặt tràn đầy sự khinh miệt, lại nói:
“Theo như tôi thấy, Tư Đồ đại nhân vẫn quá cẩn thận rồi! Lại còn để anh tới đây giúp tôi! Loại vô dụng này, một mình tôi cũng đủ xử lý hắn rồi!”
“Tính cách của Tư Đồ đại nhân chính là như vậy! Chúng ta thân là thuộc hạ thì vẫn đừng nên nói bừa thì hơn, làm tốt phần việc của mình là được.”
“Đó là đương nhiên!”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Hai đại võ giả Hoàng Cảnh không hẹn mà gặp cùng đưa mắt về phía một góc của nahf máy.
Bên trong góc phòng.
Lâm Vân Dao ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu gối của mình, sắc mặt tái nhợt, thân thể khế run rẩy.
Cô ấy chỉ là một nữ sinh viên đại học yếu ớt mà thôi, Chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy?
“Khoản tiền phá dỡ, tôi có thể không cần nữa! Mấy người có thể tha cho tôi không?”
Lâm vân Dao lấy hết dũng khí, khẩn trương hỏi.
Theo cô, đám người này là những người lo liệu việc tháo dỡ, bắt cóc cô chẳng qua vì vì bắt mình phải chịu phục tùng, lấy được nhà riêng mình với mức giá rẻ mà thôi.
“Tiền phá dỡ? em gái, em nghĩ ngây thơ quá rồi đấy!”
A Đạt đi tới trước mặt Lâm Vân Dao, từ trên cao nhìn xuống cô, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia thèm muốn.
Không thể không nói.
Em gái này nhìn ngon nghẻ xinh đẹp, giống như một đóa hoa mới chớm nở.
Đối diện với kiểu con gái toát ra hơi thở trẻ trung này, chín mươi chín phần trăm đàn ông đều thèm muốn, tất nhiên hắn ta cũng không phải ngoại lệ.
“Chẳng lẽ các người không phải là vì việc dỡ nhà ư?” Lâm Vân Dao cảm thấy kinh ngạc.
“Tất nhiên là không! Anh của cô gϊếŧ hơn năm mươi người bọn tôi, lần này bọn tôi chính là tới để báo thù anh cô!”.