🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vân Cảnh Sơ bèn lên tiếng giễu cợt.
“Là ai?”
Lâm Phong thản nhiên hỏi.
“Là...”
“Chát!”
Không đợi Vân Cảnh Sơ nói hết, Vương Xung đã tát cho anh ta một bạt tai khiến anh ta hoa cả mắt, ngồi phịch xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này.
Triệu Song Nhi đực mặt ra!
Âu Dương Tu sững người!
Đám người Vương Thiên Cao há hốc mồm! Chuyện...
Chuyện gì thế này?
Ngay cả Lâm Phong cũng ngẩn ra, quả thật không ngờ sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Nhưng sau khi nghĩ lại.
Lâm Phong cũng đoán được đại khái nguyên nhân! Có lẽ lá bùa trấn yêu của anh đã phát huy tác dụng!
“Chủ tịch Vương, ông có đánh nhầm người không thế?!”
Vân Cảnh Sơ ngồi dưới đất, che miệng, theo bản năng nói ra câu này.
“Bốp!”
Vương Xung tiếp tục đạp vào bụng Vân Cảnh Sơ, khiến anh ta kêu r3n liên tục.
“Tôi đánh thằng chó cậu đấy, mẹ nó cậu là cái thá gì mà dám đi gây sự với cao nhân hả?”
“Cao...!Cao nhân?”
Vân Cảnh Sơ chịu đựng cơn đau dữ dội, nhìn về phía Lâm Phong với vẻ mặt mờ nịt.
Nhưng ngay sau đó anh ta định thần lại, sợ hãi nói không đầu không đuôi.
“Chủ tịch Vương, chắc...!chắc chắn ông bị lừa rồi!”
“Cậu ta tên là Lâm Phong, là bạn hồi đại học của tôi.
Cậu ta chỉ là một thằng nhóc nghèo, bây giờ vẫn chưa có việc làm, cậu ta có thể là cao nhân gì được? Ông phải tìm hiểu thật kĩ chứ!”
“Ý cậu là tôi bị mù à?”
Sắc mặt của Vương Xung âm u đến mức sắp rỉ nước.
“Không...!Tôi không có ý này, ý tôi là cậu ta không phải cao nhân, chắc cậu ta đã lừa ông bằng thủ đoạn nào đó.
Tôi...”
“Im mồm!” Vương Xung lạnh lùng ngắt lời Vân Cảnh Sơ.
Ông ta đã tận mắt nhìn thấy lá bùa trấn yêu kia đánh chết một con Hoàng đại tiên, điều này sao có thể là giả?
Vương Xung không còn muốn phí lời với Vân Cảnh Sơ nữa.
Trước ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, ông ta sải bước tới trước, nắm lấy tay Lâm Phong, nói với hai mắt đẫm lệ:
“Cha...!À không, cao nhân! Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!" Lâm Phong nhíu mày.
Ánh mắt của Vương Xung khiến anh rất mất tự nhiên.
Mà hành động này cũng đâu giống phong cách của một ông trùm? Nghĩ tới đây, Lâm Phong lặng lẽ rút tay ra, đồng thời lùi lại mấy bước..