Chương 5

Đồ ăn này nhìn thật ngon, thật muốn nếm thử.

Chu Thanh Sơn không biết Chu Ɗiệu cũng ở nhà, liếc mắt nhìn thật kỹ cô cháu dâu này, ho nhẹ hai tiếng, dùng giọng điệu trưởng bối mà nói chuyện: “Chuẩn bị ăn cơm hả? Bác sĩ nói như thế nào, con không có việc gì chứ? Chờ tiểu Diệu trở về, chú ba thay con nói hắn một……”

“Cô rất thích đứng ngoài cửa?” Chu Diệu thân hình cao lớn đứng ở cửa, cặp mắt hẹp dài sắc bén tùy ý quét mắt nhìn mấy người Chu Thanh Sơn, cảm giác áp bách cực mạnh.

Ôŋ Duyệt "a" một tiếng, lấy lại tinh thần nói không có, chạy nhanh vào nhà.

Chu Diệu xoay người trở vào nhà.

Vừa nhìn thấy Chu Diệu, Chu Thanh Sơn liền ngậm miệng lại, vẫy vẫy nước trên tay làm bộ như không có việc gì nhưng bước chân thực mau đi về phía phòng bếp.

Chu Quang Hải và Chu Quang Tông thấy vậy cũng theo sát sau đó.

Chu Thanh Sơn đi vào phòng liền chất vấn Lưu Thúy Thúy: "Thằng nhóc kia ở nhà sao bà không nói cho tôi một tiếng!?”

“Ông cũng không có hỏi tôi.” Đang xào rau Lưu Thúy Thúy sửng sốt một chút, lại nói: “Tên đó đưa vợ của hắn đi bệnh viện, vợ hắn trở về đương nhiên hắn cũng sẽ trở về, ông muốn làm gì?”

Chu Thanh Sơn phun một ngụm nước bọt, nói một tiếng xui xẻo, tức giận mà trả lời: “Không có gì, bà nấu cơm đi!”

Ông ta nói xong nhìn đồ ăn trong nồi.

Từng miếng lớn cải trắng xào chung với ớt xanh, chỉ có một chút dầu, so với món đậu hủ Ma Bà mùi vị đậm đà nhìn thấy lúc nãy, đồ ăn nhà mình giống như đồ ăn cho heo vậy, nhìn liền không muốn ăn.

“Bà không thể cho thêm chút dầu à?” Chu Thanh Sơn hơi ghét bỏ.

Lưu Thúy Thúy mắt trợn trắng: “Dầu không tốn tiền hả? Trong nhà có được mấy đồng tiền?”

Lâm Phương ở bên cạnh phụ họa nói: “Đúng vậy, chú Ba, chú cho rằng chúng ta có cha giàu có giống thằng nhóc kia à? Chúng tôi không có hào phóng như hắn, xào một nồi đồ ăn hết nửa chai dầu!”

“Thằng nhóc kia thật tốt số, cũng không biết anh tôi rốt cuộc để lại cho hắn bao nhiêu tiền.” Chu Thanh Sơn tức giận bất bình, sau đó lại nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói chuyện, “Ta nghe Ôn Quốc Cường nói con bé Ôn Duyệt kia tính tình mềm yếu, dễ bắt nạt, canh lúc thằng nhóc kia không có ở nhà, hai người làm tốt quan hệ với con bé đó một chút.”

Lưu Thúy Thúy không nói chuyện, động tác trong tay chậm lại, trong lòng suy nghĩ ý của chồng mình.

Lâm Phương thì không vui: “Tại sao phải cùng con bé đó tạo quan hệ tốt, nó xứng à!?”

“Chị dâu, tầm nhìn hẹp quá không tốt.” Chu Thanh Sơn nhếch miệng cười, “Thằng nhóc kia thường xuyên đi ra ngoài, chờ hắn không ở nhà, người lớn chúng ta hỏi mượn con bé vài thứ cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần con bé đó không nói thì thằng nhóc kia cũng sẽ không biết.”

Không kiểm soát được Chu Diệu, không lẽ còn không kiểm soát được vợ hắn?

Lâm Phương đôi mắt lập tức khắc sáng ngời, nghĩ đến đồ vật trong nhà Chu Diệu trong lòng nóng lên, cười khen: “Vẫn là chú Ba thông minh, nhà tôi suốt ngày chỉ biết làm việc ngoài ruộng, không biết gì ngoài việc đó.”

Chu Giang Hải ở bên cạnh không hé răng.

Chu Thanh Sơn cười cười không nói chuyện, chờ cả nhà Lâm Phương đi ra khỏi phòng bếp, lại nhỏ giọng nói với vợ mình: “Bà thông minh một chút, đừng có làm chim đầu đàn, chỉ cần đi theo phúa sau chị dâu lấy một ít đồ là được, đừng quá mức.”

Lưu Thúy Thúy oán trách nói: “Tôi làm việc ông còn không yên tâm?”

Bà ta không có ngu như Lâm phương, làm gì cũng không suy xét đến hậu quả!

Ôn Duyệt không biết mình bị mấy người Chu Thanh Sơn tính kế, ngồi đối diện với Chu Diệu trên bàn ăn cơm. Nhìn thấy người đối diện cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, cô đột nhiên ngăn cản: “Từ từ, anh vừa rồi nhóm lửa nhưng chưa rửa tay phải không?”

“Rửa tay cái gì, phiền phức.” Chu Diệu đã cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Có lẽ là do đồ ăn ngon và hợp khẩu vị của anh, mặt anh giản ra một chút, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

Bây giờ đến lượt Ôn Duyệt chau mày, “Không được, anh phải rửa tay, nếu không, trên tay sẽ có rất nhiều vi khuẩn, sẽ sinh bệnh.”

Đặc biệt là tay anh còn dơ như vậy! Trời ạ, này cũng thật không vệ sinh!

“Ông đây ăn như vậy 20 năm rồi cũng không sinh bệnh gì.” Chu Diệu ngước mắt liếc cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt, “Đừng có nhiều chuyện nữa, mau ăn đi.”

Ôn Duyệt buông đũa xuống: “Anh không rửa tôi ăn không vô.”

Cô có bệnh thích sạch sẽ.

Xuyên đến niên đại này điều kiện kém có thể nhịn, nhưng vấn đề vệ sinh thật không nhịn nổi, giữ vệ sinh cũng không phải là việc khó khăn, chỉ mất một phút rửa tay chẳng lẽ không làm được?

“……”

“Ôn Duyệt, cô phải kiếm chuyện gây sự trong lòng mới dễ chịu phải không?” Chu Diệu trầm mặc hai giây dùng sức ném đũa lên bàn phát ra một tiếng "bang" lớn.

Đôi mắt hung ác của anh như hai con dao nhỏ sắc bén cắt qua, anh trầm mặt, khuôn mặt lạnh lùng không kiên nhẫn, toát ra vẻ tức giận, giọng điệu âm u lớn tiếng nói: “Ông đây không đánh phụ nữ, nhưng cô cũng đừng có mà kiếm chuyện! Tôi là cưới vợ, chứ không phải tổ tông.”

Ôn Duyệt bị hoảng sợ, cơ thể nhỏ bé run lên, mắt mơ hồ đối mặt với Chu Diệu.

…… Cô kiếm chuyện lúc nào?

Chu Diệu thật sự rất tức giận, đột ngột đứng dậy, cái ghế sau lưng văng ra, cọ xát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Anh từ trên cao nhìn xuống Ôn Duyệt, nói chuyện một chút cũng không khách khí: “Lúc trước là Bác cả cô muốn cô gả qua đây, tôi cũng đã hỏi cô, cô nói cô đồng ý.”

“Gả qua đây mới hai ngày, mỗi ngày ở trong phòng khóc lóc, nói chuyện với cô, cô cũng không quan tâm, hỏi cô làm sao cô cũng không nói, cô CMN nếu không muốn gả ông đây cũng không ép, tự mình muốn gả qua đây lại trưng ra bộ dạng uất ức là muốn cho ai xem?”

“Lúc ở bệnh viện cô nói với tôi sẽ không giống như trước nữa, sau đó lại bắt đầu kiếm chuyện khác? Ông đây sống 20 năm, chưa từng rửa tay trước khi ăn cơm, còn không phải vẫn sống đến bây giờ? Tôi đã nói rồi, nếu không muốn ở thì đi, ông đây cũng không bắt cô ở lại.”

Chu Diệu nổi giận, vừa hung tợn vừa dữ dằn lại còn lớn tiếng, chân mày nhíu chặt lại, càng nói càng tức giận.

Chỉ có mình cô uất ức sao, anh cũng uất ức vậy.

Ban đầu, anh chỉ muốn theo đúng di chúc của bà nội cưới một cô vợ về, nhưng kết quả là cưới phải một cô vợ không ra gì, mấy ngày trước đều là anh nấu cơm đưa đến trước mặt cô, còn cô thì một bên khóc một bên ăn, như thể bị anh ngược đãi, anh đã làm gì khiến trời giận người oán vậy.