Chu Giang Hải nắm chặt nắm tay, uống hai ngụm cháo trong bát, trầm mặc cầm nông cụ ra đồng làm việc.
Trong khi đó, Ôŋ Ɗuyệt và Chu Ɗiệu đã đi tới trước sân nhà họ Ôn.
Trong sân tràn ngập giọng nói sắc bén của Lý Hoa Hồng, bà ta từ sáng sớm đã bắt đầu chửi bới, cũng không biết là đang chửi mắng ai.
Nghe được âm thanh này, Ôn Duyệt theo bản năng co rúm lại một chút, trái tim như là bị người hung hăng nắm lấy, cảm thấy rất khó chịu. Đây là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ trong thân thể, nhìn ra được nguyên chủ thật sợ hãi người bác gái này.
Ôn Duyệt nuốt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cao lớn bên cạnh, may mắn.
Còn may là cô đã đưa theo ai đó đi cùng!
Ôn Duyệt bình tĩnh lại, đi về phía trước hai bước rồi gõ cửa.
“Ai đó!”
Cửa sân mở ra, người phụ nữ mở cửa nhướng mày, trong đôi mắt xếch dường như có một tia hung ác. Ánh mắt của đối phương nhanh chóng khóa chặt trên người Ôn Duyệt, ánh mắt hung ác càng thêm dữ tợn, há miệng bắt đầu mắng:
“Mày trở về làm gì? Tao nói cho mày biết, con gái đã lấy chồng rồi như bát nước đổ đi, mày cùng Ôn gia không còn liên quan gì nữa, đừng tưởng rằng chúng tao có thể giúp mày!”
Lý Hoa Hồng hiển nhiên đã nghe nói sự việc đêm hôm trước Chu Diệu đánh Ôn Duyệt đến bệnh viện, cho rằng cô tới đây là tìm nhà mẹ đẻ giúp đỡ, biểu tình chán ghét. Cô lại đang đứng trong góc khuất cho nên bà ta không nhìn thấy Chu Diệu đang đứng ở bên cạnh.
Nhìn nước bọt đang bay trong không khí, Ôn Duyệt lặng lẽ lùi lại một bước nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tôi đến lấy đồ, trước khi bà nội qua đời đã để lại cho tôi một mảnh đất, còn có một mảnh đất của tôi, tổng cộng là hai mẫu đất.”
“Mày nói cái gì? Mày muốn lấy đất?” Lý Hoa Hồng nhướng mi, mắt nhìn chằm chằm Ôn Duyệt, nói một cách khinh bỉ: “Mày có cái rắm gì, biến đi, biến xa ra, đừng đến trước mặt tao, chướng mắt!”
Dù đã chuẩn bị tốt tinh thần nhưng cô vẫn bị màn trình diễn trên sàn nhảy của Lý Hoa Hồng làm cho choáng váng, hơn nữa có người đang nhìn nên giọng cô cũng lớn hơn một chút: “Nếu bà không đưa lại cho tôi, tôi sẽ đi tìm thôn trưởng phân xử, thôn trưởng cũng biết chuyện này!”
“Hả, con nhỏ chết tiệt này, mày muốn làm phản à! Lấy chồng là cánh cứng rồi đúng không? Mấy năm nay ăn của tao, uống của tao, ở nhà tao, bà đây không đòi tiền đã tốt lắm rồi mày còn dám hỏi tao đất? Bà đây đánh chết mày cái đồ vô lương tâm!”
Lý Hoa Hồng Hoa làm sao có thể giao đất ra, quay đầu cầm lấy cây chổi đặt dưới mái hiên lao ra ngoài.
Cây chổi đổ ập đánh xuống đầu cô, Ôn Duyệt không nghĩ tới Lý Hoa Hồng sẽ trực tiếp động thủ, không kịp trốn, theo bản năng nhắm mắt lại.
Sự đau đớn trong dự đoán dường như không đến, cô thật cẩn thận mở một con mắt, đập vào mắt cô chính là tấm lưng rộng lớn của Chu Diệu.
Anh nắm cây chổi trong tay Lý Hoa Hồng, cau mày, ánh mắt sắc bén như dã thú, lạnh lùng nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, bà còn dám động thủ thử xem?”
“Chu Diệu?” Lý Hoa Hồng sửng sốt, đối mặt với thân hình cao lớn của Chu Diệu khí thế của bà ta yếu đi đáng kể. Bà ta nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi chợt nhận ra, “À, tao biết rồi, là mày bảo nó đến đây đúng không? Tao nói cho mày biết, đất là của nhà tao, không có liên quan gì đến nó!”
Lý Hoa Hồng nhìn Chu Diệu bằng ánh mắt không thiện cảm.
Bà ta biết mà, Ôn Duyệt lá gan giống như chuột vậy làm sao dám đến cửa đòi đồ, thì ra là tên này ở sau lưng khuyến khích!
Ôn Duyệt mở to hai mắt: “Bà thật không biết xấu hổ, đó là bà nội cho tôi, đều cùng thôn trưởng chào hỏi qua rồi!”
Lý Hoa Hồng cứ giả vờ như không hiểu: “Đó là đất nhà tao! Biến đi, Ôn gia chúng tao không chào đón hai ngươi, cút đi!” Bà ta muốn đem cây chổi rút về rồi đóng cửa lại, nhưng mặc kệ là dùng sức như thế nào, cây chổi ở trong tay Chu Diệu vẫn không hề cử động.
Tính cách của Lý Hoa Hồng ở một mức độ nào đó rất giống Lâm Phương, đều là người không biết xấu hổ, khi gặp vấn đề liền thích la lối khóc lóc lăn lộn, nếu da mặt không dày hơn họ thì thật sự không có biện pháp đối phó.
Chu Diệu có thể làm cho Lâm Phương ngoan ngoãn, thì tự nhiên cũng không sợ Lý Hoa Hồng.
Bị anh hất tay một cái, Lý Hoa Hồng không khống chế được mà lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Chu Diệu thô bạo đá tung cửa, kéo Ôn Duyệt đi vào trong sân.
Lý Hoa Hồng "ai da" một tiếng, có chút há hốc mồm: “Hai người muốn làm gì!?”
Trong nhà chính, bác cả của Ôn Duyệt, Ôn Quốc Cường đang ăn sáng.
Trên bàn bày một nồi cháo khoai lang đỏ đặc sệt, trong chén bên cạnh còn có vài quả trứng luộc, một đĩa đồ ăn kèm dùng để ăn chung với cơm, còn có một đĩa nhỏ tóp mỡ heo.
Bữa sáng này có thể coi là phong phú ở nông thôn.
Ông ta kinh ngạc nhìn về phía hai người xuất hiện ở cửa nhà chính, hòa ái mà cười cười: “Tiểu Diệu, sao hai vợ chồng lại đến đây? Ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn chút đi?” Ông ta có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to trông rất ngay thẳng và dễ gần.
Ôn Duyệt vừa định nói không cần, nhưng đã bị Chu Diệu giành trước một bước.
Anh nhướng mày không khách khí kéo ghế ra ngồi một cách thoải mái, cầm lấy bát đũa sạch ở bên cạnh gắp một miếng mỡ lợn và nói: “Được, vừa lúc chúng tôi chưa ăn sáng.”
Nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Duyệt đang chưa hiểu gì: “Đứng ngây ở đó làm gì, bác cả mời cô ngồi xuống ăn sáng.”
“…… Ồ.”
Mặc dù không hiểu rõ tình huống như thế nào, nhưng Ôn Duyệt vẫn nghe lời mà ngồi xuống, mông mới vừa chạm vào ghế, Chu Diệu đã đặt một bát cháo khoai lang đầy ắp trước mặt cô.
Cái bát trước mặt anh lại càng nhiều hơn, cháo trong nồi gần như đã cạn ngay lập tức.
Sắc mặt Ôn Quốc Cường không thay đổi, “Đủ không? Không đủ lại ăn thêm hai quả trứng.”
“Được.” Chu Diệu cũng không khách khí, ăn mấy miếng đồ ăn kèm, thản nhiên nói: “Bác cả, vợ tôi có hai mẫu đất ở trong tay ông, có phải là nên trả lại cho chúng tôi không.”
Anh vừa nói ra điều này, bầu không khó trong trong phòng lập tức đông cứng lại.
Chu Diệu làm như không để ý, vui vẻ ăn uống, nghiêng đầu nói với Ôn Duyệt rằng tóp mỡ heo này có vẻ ngon, sau đó đổ toàn bộ mỡ heo vào trong bát của cô: “Ăn nhiều một chút, nhìn cô quá gầy.”
Ôn Duyệt đối diện với ánh mắt đen láy và bình tĩnh của Chu Diệu, dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh.” Sau đó cúi đầu yên lặng ăn cơm, đem quyền khống chế giao cho Chu Diệu.
Ôn Quốc Cường im lặng hai giây rồi mới mở miệng, nhìn vào Ôn Duyệt: “Đây là ý của Duyệt Duyệt sao? Cũng đúng, theo lý mà nói Duyệt Duyệt đã gả chồng, cho nên đất này nên trả lại cho con bé. Bất quá tiểu Diệu à, hôm qua tôi nghe nói cậu đánh Duyệt Duyệt nhà tôi đến bệnh viện, cậu có phải hay không giải thích với tôi một chút?”