Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Thập Niên 80: Lưu Manh Sủng Thê

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Diệu rất hài lòng với kỹ năng nấu nướng của Ôn Duyệt, anh ăn mì một cách nhanh chóng và nói: “Đúng rồi, tôi đã mua xà phòng thơm và còn mua thêm một số thứ khác, để ở trong phòng, cô tự đi xem đi.”

Ôn Duyệt ánh mắt sáng lên: “Thật sao? Tôi đi xem một chút!”

Trên bàn trong phòng đặt đầy túi lớn, túi nhỏ.

Ôn Duyệt tò mò mở ra, một màu vàng nhạt tươi mát đập vào mắt cô. Cô sửng sốt một chút, khi lấy ra thì phát hiện đó là một chiếc váy dài ngắn tay cổ chữ V màu vàng nhạt, bên hông có một chiếc đai lưng màu be dùng để thắt chặt vòng eo, ngay cả khi nhìn từ quan điểm của thời đại sau này, chiếc váy này cũng rất đẹp.

Trong hai chiếc túi còn lại là một chiếc quần jeans ống loa, một chiếc áo sơ mi rộng màu trắng, một chiếc áo khoác jeans, một chiếc áo sơ mi rộng màu đỏ sậm có chấm bi trắng và một chiếc váy dài chữ A màu đen.

Loại quần áo này ở thế hệ sau được gọi là phong cách cổ điển và khá phổ biến.

Những thứ còn lại là xà phòng thơm, dầu gội, kem bảo vệ da, cùng với một số rau cải, thịt heo và đậu phụ.

Hình như hầu hết đều là mua cho cô?

Ôn Duyệt có chút cảm động, nghĩ thầm Chu Diệu miệng lưỡi cứng rắn nói chuyện khó nghe nhưng vẫn là người tốt.

Cô chớp chớp mắt hai cái rồi cầm xà phòng thơm và dầu gội đi vào phòng bếp.

Chu Diệu đã ăn xong mì, đang khom lưng rửa nồi, quần áo theo động tác cuộn lên, lộ ra vòng eo săn chắc màu lúa mạch.Trên tay cầm một cái bàn chải đặc biệt dùng để rửa nồi, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên.

“Mấy thứ này đều là mua cho tôi sao.” Đôi mắt Ôn Duyệt còn sáng hơn cả bóng đèn trên đầu.

Chu Diệu lười biếng ngước mắt nhìn cô một cái: “Bằng không thì sao?” Chẳng lẽ là anh tự mua cho mình sao?

Đôi mắt Ôn Duyệt cong lên thành hình trăng non: “Cảm ơn, tôi rất thích! Anh có gu thẩm mỹ rất tốt nha, quần áo anh mua đều rất đẹp, anh đã tốn khá nhiều tiền phải không?”

“Không bao nhiêu tiền.” Chu Diệu trả lời nhẹ nhàng, xà phòng thơm, dầu gội và kem bảo vệ da cũng chỉ tốn khoảng mười mấy đồng.

Còn quần áo, bỏ bốn lên năm thì cũng chẳng khác gì miễn phí.

“Nước sôi rồi, cô đi tắm đi.”

Ôn Duyệt gật đầu: “Được.”

Cô quay lại phòng để lấy quần áo đi tắm.

“Không mặc quần áo mới?” Chu Diệu nhướng mày nhìn qua, trong mắt có vẻ dò xét.

Ôn Duyệt giải thích: “Ngày mai tôi sẽ giặt lại rồi mới mặc.”

Chu Diệu cảm thấy hài lòng với câu trả lời này, “Được.”

Vì thế Ôn Duyệt ôm quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm, đột nhiên nhớ ra có việc muốn nói, bước chân dừng lại, xoay người hỏi: “Chu Diệu, ngày mai anh có rảnh không?”

Chu Diệu: “?”

Anh lạnh lùng ném ra hai chữ: “Có việc?”

“Là có chút việc nhỏ muốn nhờ anh giúp đỡ.” Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt, đôi mắt hạnh tròn xinh đẹp trông đơn thuần lại vô hại, “Chính là thế này, trước khi bà nội tôi qua đời có để lại cho tôi mảnh đất, và tôi cũng có một mảnh đất, nhưng hiện giờ chúng đều ở trong tay Bác cả tôi, ngày mai anh có thể cùng tôi đến nhà họ Ôn lấy lại được không?”

Chu Diệu "ồ"một tiếng, bừng tỉnh: “Cô sợ đúng không.”

Ôn Duyệt bĩu môi nhỏ giọng nói: “Bác gái cả của tôi có chút hung dữ……”

“Được rồi.” Chuyện này với anh mà nói không khó, dứt khoát đồng ý, cười như không cười nói: “Tôi đi cùng cho cô thêm can đảm.”

“Cảm ơn anh.” Sau khi nhận được câu trả lời mình mong muốn, Ôn Duyệt hài lòng ngước mắt lên, giọng nói ngọt ngào: “Đúng vậy nha, có anh ở bên cạnh tôi cảm thấy rất an toàn ~”

Với vóc dáng cao lớn đó, cho dù không đánh người khác thì cũng vẫn có thể chịu đòn.

Chu Diệu mặt không biểu tình nhìn cô: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng phát ra những âm thanh kỳ quái như vậy.”

Ôn Duyệt: “……” Thiết, đúng là đầu gỗ không hiểu phong tình.

Cô rất là ngạo kiều mà xem thường, nhỏ giọng ngâm nga một giai điệu, ôm quần áo đi vào phòng tắm nhỏ. Có xà phòng thơm, tốc độ tắm rửa của cô chậm đi không ít, mặc dù cô vẫn lo lắng về việc có thể có nhện, chuột hoặc loại côn trùng nào đó bò ra, nhưng cô cũng phải tắm rửa sạch sẽ!

Tắm rửa xong, Ôn Duyệt mỉm cười chúc Chu Diệu ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ.

-

Ngày hôm sau.

Ôn Duyệt lại bị tiếng gà gáy đánh thức, lười biếng mà đứng dậy ngồi ở trên giường một lúc, thẳng đến cơn buồn ngủ trong mắt qua đi mới đứng dậy mặc quần áo mang giày đi ra cửa.

Sắc trời mờ mịt, cô đứng ở cửa vươn vai, ngáp dài, môi đỏ khẽ nhếch nhìn thẳng vào mắt Chu Diệu đang đánh răng ở ngoài phòng bếp.

Người sau có vẻ vẫn còn chút buồn ngủ, đôi mắt phượng hai mí đã biến thành mắt một mí, ngước mắt nhìn qua, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi không quá thân thiện, trông rất hung dữ, Ôn Duyệt sợ tới mức đem cái ngáp nuốt trở vào.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định không đυ.ng vào Chu Diệu có tính khí tức giận khi mới rời giường, vòng qua anh, đi vào bếp lấy bàn chải và kem đánh răng để đánh răng.

Chu diệu đánh răng xong đi vào, nhìn đã tỉnh táo hơn nhiều nhưng vẫn có chút lười biếng, cầm chiếc muôi gỗ múc hai muôi nước vào chậu, hai tay cầm nước vẩy lên mặt. Anh không thèm lấy khăn lau đi, để nước trên mặt chảy xuống cằm và dính vào quần áo.

Lông mày và lông mi dày đen của anh có những giọt nước, gương mặt đẹp trai dính nước trông trở nên ôn nhu hơn.

“Ăn sáng không?” Anh ngáp dài hỏi.

Ôn Duyệt đặt bàn chải đánh răng xuống, bị ảnh hưởng cũng ngáp theo một cái, nước mắt sinh lý tràn ra, mơ hồ nói: “Anh ăn không?”

Chu Diệu: “Lười ăn, ăn hai miếng bánh hạnh nhân là được, giải quyết xong sớm một chút rồi trở về.”

Ôn Duyệt làm cử chỉ tay "ok": “Tôi đi rửa mặt.”

Sau khi thu xếp xong, cả hai lần lượt rời khỏi nhà nhọ Chu.

Sau khi Chu Diệu rời đi, hai nhà còn lại mới dám lên tiếng.

Vết dao trên cửa phòng của Chu Giang Hải và Lâm Phương rất rõ ràng, trực tiếp xuyên qua, nếu là không sửa chữa một chút mùa đông sẽ có gió thổi vào. Hai vợ chồng sắc mặt rất khó coi, mắt thâm đen một mảnh, đêm qua họ cãi nhau đến khuya, sáng nay gần như không dậy nổi.

“Anh hai, anh và chị dâu có sao không?” Chu Thanh Sơn liếc mắt nhìn Chu Giang Hải trên mặt có vết cào, làm bộ làm tịch mở miệng: “Chu Diệu cũng thật là, càng ngày càng quá mức, chúng ta tốt xấu cũng là trưởng bối, nào có ai động dao với trưởng bối?” Hoàn toàn không đề cập đến việc Lâm Phương đã làm.

Chu Giang Hải không nói chuyện, trong mắt oán hận cực kỳ rõ ràng

Chu Thanh Sơn trên mặt mang theo đồng tình, giơ tay vỗ vỗ bả vai Chu Giang Hải, thở dài một hơi: “Haizz, không biết những ngày này khi nào mới kết thúc.” Nói xong liền đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »