Hai miếng thịt xông khói sấy khô, bánh gạo, bánh hạnh nhân, kẹo sữa đại bạch thỏ và một chén sữa mạch nha toàn bộ đều bị Chu Diệu ôm vào trong ngực. Này còn chưa có xong, Chu Ɗiệu vẫn chưa dừng tay, lấy túi bột Phú Cường bên trong ra.
“Bột Phú Cường là của nhà chúng tôi!!” Lâm Phương cuối cùng nhận ra mới phản ứng lại, khàn giọng hét toáng lên: “Tao chỉ lấy một nửa thịt xông khối! Mày mau đặt đồ của nhà tao xuống!!”
Bà ta không dám xông lên, chỉ có thể đưa mắt cầu cứu Chu Giang Hải đang đứng ở cửa, nhưng phát hiện ông ta đang nhìn bà với ánh mắt giận dữ.
Chu Giang Hải còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì thật sự ngu ngốc. Ông ta hung tợn mà mắng: “Trong nhà thiếu những thứ này à? Thích lấy đồ của người khác như vậy, bà không thấy xấu hổ nhưng tôi thấy xấu hổ!”
Chỉ là một ít đồ ăn mà thôi, cũng không phải bọn họ không mua nổi, vì sao còn đi lấy đồ của Chu Diệu? Tên nhóc này có phải là loại người sẽ im lặng khi bị chiếm tiện nghi sao!?
Bà ta cũng hối hận, khi nhìn thấy phòng Chu Diệu không khóa nên nghĩ vào xem có thể tìm được gì không. Lục lọi hồi lâu nhưng không tìm thấy tiền, dứt khoát lấy một số thứ trong tủ ra, ôm hy vọng sẽ không bị phát hiện.
Bà ta không nên bị ma quỷ ám ảnh, sao lại muốn chiếm tiện nghi của Chu Diệu chứ!?
Lâm Phương không trả lời mà không ngừng hét lên: “Hai miếng thịt đó là của nhà chúng tao, bột Phú Cường cũng là của nhà tao, mày mau trả lại, tiểu súc sinh, mau đem đồ trả lại cho tao!”
Nghe được ba chữ "tiểu súc sinh", đôi mắt vốn lạnh lùng và chán ghét của Chu Diệu đột nhiên trở nên sắc bén, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sánh nguy hiểm, giống như một con thú hoang có thể lao tới bất cứ lúc nào và cắn vào cổ họng con mồi.
Chu Giang Hải đứng gần, có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình của Chu Diệu thay đổi.
Trong lòng ông ta run run, trong đầu không tự chủ mà xuất hiện một số đoạn ký ức không muốn nhớ lại.
Năm đó, sau khi cha của Chu Ɗiệu, cũng chính là anh của ông ta và Chu Thanh Sơn qua đời, ông ta và Chu Thanh Sơn đã cãi nhau một trận ầm ĩ trước mặt bà nội Chu. Cha Chu đi làm việc ở tỉnh khác kiếm được không ít tiền, bọn họ thèm muốn nên đã lên án bà nội Chu mấy năm nay thiên vị, muốn bà đem ít tiền ra phân chia.
Bà nội Chu liên tiếp mất đi chồng và người con trai lớn, vốn dĩ cảm xúc đã không tốt lắm, sau sự việc này sức khỏe của bà càng tệ hơn, bà được đưa đến bệnh viện cùng ngày hôm đó.
Lần đó Chu Diệu tàn nhẫn đánh ông ta và Chu Thanh Sơn đến mức không thể rời khỏi giường suốt nữa tháng.
Tên này đánh người thật sự rất đau, lúc ấy hai đứa con trai của ông ta và con trai lớn của Chu Thanh Sơn đi lên giúp đỡ cũng không ngăn lại được, thậm chí cả ba người đều bị đánh một trận.
“……”
Dẫn tới hiện tại mỗi khi Chu Giang Hải nhìn thấy ánh mắt không thích hợp của Chu Diệu trong lòng liền sợ hãi.
“Câm miệng! Kêu cái gì mà kêu, bà có thể đừng ngày ngày gây phiền phức cho tôi được không!” Chu Giang Hải vẻ mặt vặn vẹo tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Lâm Phương vòng tay tát bà một cái: “Đồ của tiểu bối mà bà cũng lấy, bà không biết xấu hổ sao!?”
Tiếng tát chói tay vang lên, Ôn Duyệt ở phòng bếp nghe được rõ ràng.
“Chu Giang Hải, ông đánh tôi? Ông thế nhưng lại đánh tôi??” Lâm Phương ngơ ngác hai giây, che lại khuôn mặt bị đánh, không dám tin mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, giọng nói càng thêm sắc nhọn chói tai, “Tên khốn nạn này, có bản lĩnh sao không phát giận với tiểu tạp chủng kia đi! Tức giận với tôi làm gì! Ông là trưởng bối! Để cháu trai ở trên đầu ông ị phân đi tiểu, ông là đồ vô dụng!”
Bà ta nhe nanh múa vuốt với Chu Giang Hải, “Bà đây sinh con cho nhà họ Chu các người, không có công lao cũng có khổ lao, ông còn đánh tôi, tôi làm tất cả những chuyện này là vì ai?? Tôi chính là không nên gả cho một kẻ bất lực như ông, hôm nay tôi liều mạng với ông!!!”
Trong phòng, Lâm Phương và Chu Giang Hải đang đánh nhau, tiếng la hét chửi bới vang vọng tận mây xanh.
Vợ chồng hai người vẫn là rất ăn ý, không dám động thủ với Chu Diệu.
Chu Diệu lạnh lùng mà nhìn trò khôi hài trước mắt, trong mắt xẹt qua một tia khó chịu, ôm đồ vật trong lòng ngực và cầm rìu bước ra ngoài. Đi tới cửa thì dừng lại, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Chu Giang Hải một tay đẩy Lâm Phương lên giường, xấu hổ mà cười cười, hứa hẹn: “Yên tâm đi cháu trai lớn, nhất định sẽ không có lần sau.”
Lâm Phương nằm trên giường khóc.
Tiếng khóc bi thương lại thê thảm, chỉ cần nghe thôi liền có cảm giác đáng thương. Ôn Duyệt nghĩ nghĩ, mở miệng cáo trạng: “Chu Diệu, sáng nay thím hai bắt tôi làm việc giúp bà ấy! Tôi không làm bà ấy liền mắng tôi, mắng rất dơ bẩn!!”
Lâm Phương khóc thật sự đáng thương, nhưng liên quan gì đến cô, trước đó cô đã nói là sẽ cáo trạng với Chu Diệu, thì nhất định sẽ cáo trạng!
Lâm phương khóc một hồi thì dừng lại: “……”
Con nhỏ chết tiệt kia cứ phải đổ thêm dầu vào lửa? Đôi vợ chồng này không một người nào là tốt cả!!!
Chu Diệu nhấc chân lên lại đặt xuống, quay đầu nhìn Lâm Phương chằm chằm, nhẹ nhàng nói: “Thím hai, Ôn Duyệt là vợ tôi cưới về, không phải là người hầu làm việc cho bà. Nếu bà thật sự không muốn làm, lần sau tôi có thể giúp bà.”
Nói xong không đợi Lâm Phương và Chu Giang Hải phản ứng, mang theo đồ đạc trở về phòng bếp nhà mình.
Ôn Duyệt nằm trên khung cửa sổ đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Chu Diệu, đáy mắt không chút nào che giấu sự sùng bái.
“Chu diệu, anh chính là cái này.” Cô giơ ngón tay cái lên, “Anh vừa rồi quá ngầu, đặc biệt man!”
Chu Diệu cau mày: “? Cái gì man?”
Ôn Duyệt ngữ khí ôn hòa: “Chính là nói anh rất đẹp trai, rất ngầu, rất nam tính, rất đàn ông, tôi là đang khen anh đó!”
Chu Diệu híp mắt quan sát biểu tình trên mặt Ôn Duyệt, giọng điệu khó hiểu hỏi: “Cô đang nói mỉa mai à?”
“Không có a, tôi thật sự là đang khen ngợi anh!” Ôn Duyệt đi đến trước mặt Chu Diệu, mở to hai mắt, cố gắng làm cho anh nhìn thấy sự chân thành của cô.
Đôi mắt màu hổ phách trong suốt sạch sẽ phản chiếu hình ảnh của Chu Diệu, anh nhìn chằm chằm hai giây, không phát hiện bất cứ cảm xúc tiêu cực nào như chán ghét, sợ hãi ẩn chứa bên trong, đôi mày cũng giãn ra, thậm chí còn cong môi lên một chút: “Được, tạm thời tin cô một lần. Không phải cô nấu mì cho tôi sao, mì đâu?”
Nếu đổi lại là những người khác, khi nhìn thấy anh làm như vậy có lẽ đã sớm sợ hãi quay đầu bỏ chạy, nhưng quỷ khóc nhè này lại khen ngợi anh, cũng không biết lá gan của cô ruốt cục là lớn hay nhỏ.
Chu Diệu thầm nghĩ, tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Ôn Duyệt đặc biệt ân cần mà gắp mì và hai quả trứng chiên bên cạnh bỏ vào: “Đã xong rồi, anh ăn thử đi!”
Mì được trang trí bằng hai chiếc mặt nạ giả, bên trên lại được phủ tỏi và ớt băm đã được rưới dầu nóng, mùi thơm kí©h thí©ɧ vị giác, ngửi thấy liền rất muốn ăn.