Văn án Ôn Duyệt xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong một quyển niên đại văn. Nguyên chủ cùng nữ chính giống nhau đều là ăn nhờ ở đậu. Nữ chính có can đảm phản kháng, cuối cùng rời nông thôn lên thành phố lớn trở thành người thành đạt. Mà nguyên chủ nhu nhược không dũng khí, thay thế chị họ gả cho tên lưu manh chơi bời lêu lỏng cùng thôn. Một bên ghét bỏ lưu manh, một bên than trời trách đất, cuối cùng chết vì trầm cảm. Ôn Duyệt xuyên đến là vào thời gian sau khi đã kết hôn, mở mắt liền nhìn thấy người chồng lưu manh của mình với gương mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng, lời ít mà ý nhiều nói:
"Chúng ta chưa đăng ký kết hôn, cô có thể trở về bất cứ lúc nào, tôi sẽ không ngăn cản."
Như vậy sao được, cô về nhà có thể bị một nhà chị họ chỉnh chết.
Ôn duyệt nhìn chằm chằm người đàn ông cao một mét tám mấy, bộ dáng tuấn tú, vai rộng, eo hẹp, chân dài, bình tĩnh nghĩ: Cuộc sống vẫn có thể chấp nhận được.
Trước tiên nhìn xem chồng cô có khả năng thay đổi hay không.
Chu Diệu thuận theo di ngôn của bà nội mình cưới vợ, vừa mới kết hôn ngày hôm sau liền hối hận. Cô vợ nhỏ suốt ngày khóc lóc vẻ mặt nhẫn nhục, giống như phải chịu oan ức lớn, chỉ cần nói vài câu liền trực tiếp ngất xỉu. Chu Diệu: ........ Dứt khoát mang trả về là được.
Kết quả, sau khi cô vợ tỉnh lại giống như biến thành một người khác, không khóc, không nháo, luôn cười nhẹ nhàng đi theo bên cạnh anh. Chu Diệu gánh nước trở về, cô khen: "Anh thật giỏi, không giống như tôi, không thể nâng lên nổi." Chu Diệu rửa chén, giặt quần áo, cô nhìn chằm chằm: "Anh rửa chén cũng thật sạch, quần áo nặng như vậy anh cũng có thể vắt khô, anh quá tài giỏi rồi." Một nhà chị họ tìm đến cửa gây phiền toái, ánh mắt cô đầy sự dựa dẫm nhìn anh: "Không có anh tôi phải làm sao bây giờ."
Chu Diệu được khen đến mức nhiệt huyết sôi trào, không chỉ nhận làm toàn bộ việc nhà, còn đem tiền mấy năm nay tích góp được đều giao cho cô vợ nhỏ, còn ngại tiền quá ít, quyết định đi ra ngoài xông xáo. Nhất định phải mang đến cho cô vợ nhỏ cuộc sống tốt nhất.