Lúc Diệp Khôn tỉnh lại đã là buổi trưa, bụng đói cồn cào, Lan Phi và Hạnh Chiêu Dung hiểu ý, đã sớm chuẩn bị một bàn tiệc trong tẩm cung rồi.
Các món không nhiều, chỉ có năm món rau một món canh, đây là khâm mệnh tránh phô trương lãng phí của anh lúc trước.
Được hai người đẹp tiếp đón, Diệp Khôn ăn rất vui vẻ, nghe tin phó đốc vệ Hắc Y Vệ Mục Hiếu Trung đã chờ lâu ở ngoài điện, anh ăn nhanh bữa trưa rồi di giá đến Ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, đây là lệnh bài của Hắc Y Vệ, mời ngài xem.” Mục Hiếu Trung cung kính dâng lên một tấm thiết bài đen bóng, được làm theo thiết kế của Hoàng thượng, mặt chính có khắc một cái đầu lâu dữ tợn đáng sợ, mặt sau thì khắc tên và chức quan của thành viên trong Hắc Y Vệ.
Thiết bài được làm rất tinh xảo, Diệp Khôn cực kỳ hài lòng, khen ngợi Mục Hiếu Trung mấy câu, rồi đổi thành thường phục, dẫn tám cấm vệ Long Hổ cùng Mục Hiếu Trung lặng lẽ xuất cung.
Hôm nay là ngày tốt chính thức thành lập Hắc Y Vệ, đương nhiên người sáng lập như anh phải tới xem thử, tiếp sức cho thuộc hạ, lôi kéo lòng người.
Diệp Khôn vẫn mặc trang phục thư sinh, hào hoa phong nhã, tay cầm một chiếc quạt giấy, cực kỳ phong lưu phóng khoáng.
Căn cứ chính thức của Hắc Y Vệ được xây dựng ở phía Tây Hoàng cung, lúc chính thức mở, có không ít đại thần trong triều tới chúc mừng, chẳng qua cũng chỉ là đến nịnh nọt Mục Hiếu Trung, cũng chẳng có gì.
Diệp Khôn chỉ đứng từ xa nhìn một lát, rồi tới cứ điểm bí mật của Hắc Y Vệ.
Theo lời căn dặn của anh, Mục Hiếu Trung đã mua lại mười mấy nhà dân ở gần đó, tìm nơi ở mới cho họ, còn giúp họ xây nhà mới, đương nhiên mấy người đó vui vẻ dọn đi rồi.
Bề ngoài cứ điểm bí mật của Hắc Y Vệ vẫn là nhà dân bình thường, không hề thu hút sự chú ý của người khác, nhưng bên trong đã nối liền tất cả với nhau, rất rộng lớn, có sân huấn luyện, phòng ngủ, phòng làm việc cho quan viên, phòng điều tra án, phòng dụng hình, nhà kho, chuồng ngựa, còn bố trí phòng tối, tầng hầm, như một quân doanh nhỏ.
Diệp Khôn rất hài lòng, khen ngợi một lượt, làm cho mấy Hắc Y Vệ đó cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, chỉ là mấy lời khen đầu môi, lại không tốn một đồng tiền nào đã có được lòng người, hà cớ gì anh lại không làm chứ?
Hắc Y Vệ chia thành bốn tổ Long, Hổ, Ưng, Báo, tổ Long phụ trách các hành động như ám sát, tổ Ưng phụ trách trinh sát, thu thập tình báo, tổ Hổ làm tổ dự bị, phụ trách việc yểm trợ tiếp ứng, xử lý hiện trường, tổ Báo thì ở lại canh giữ, làm các công việc như phân tích tình báo thu thập được, thẩm vấn, chiêu mộ nhân viên huấn luyện, phân công rất rõ ràng.
“Hoàng thượng, sát vách có người đẹp.” Một tên Hắc Y Vệ bước vào, nói nhỏ mấy câu bên tai Mục Hiếu Trung, hắn ta lại thấp giọng bẩm báo lên.
Thành viên nòng cốt trong Hắc Y Vệ đều là cấm vệ bí mật trước đây, từng vâng mệnh Hoàng thượng tìm kiếm các mỹ nữ tuyệt thế, ban nãy Hắc Y Vệ Hồng Cương mới bước vào bẩm báo từng cùng Mục Hiếu Trung đi tìm kiếm Liên Nguyệt tiên tử, đương nhiên hiểu rõ sở thích của Hoàng thượng.
Giờ hắn là Vệ úy trong Hắc Y Vệ, tương tự như bách hộ của Cẩm Y Vệ, Thánh thượng giá lâm đến cứ điểm bí mật, đương nhiên Mục Hiếu Trung phải tăng cường canh gác, Hồng Cương phụ trách bảo vệ, vô tình leo lên bức tường cách vách, nhìn thấy một đại mỹ nữ bên đó, lập tức phấn khích tiến vào bẩm báo ngay, lấy lòng Hoàng thượng.
Diệp Khôn nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nở nụ cười xấu xa, lão Mục từng phụng mệnh anh tìm kiếm mỹ nữ tuyệt thế, đương nhiên biết sở thích đặc biệt của anh rồi, đến lão Mục cũng coi là mỹ nữ thì chắc chắn là đủ đẹp đến mức đó.
Hồng Cương tâm tư nhạy bén thấy Hoàng thượng tràn đầy hứng thú đi ra ngoài, vội sai thuộc hạ khiêng một chiếc thang tới đây, dựa sát vào vách tường cao, hắn ta leo lên thang kiểm tra một lần, xác định an toàn rồi mới đi xuống.
Mấy tên Hắc Y Vệ giữ thang, để Diệp Khôn leo lên, vừa nhìn sang, anh không khỏi vuốt mạnh mũi.
Chỉ nhìn vào kiến trúc trạch viện sát vách, hậu viện trồng kỳ hoa dị thảo, có đình nghỉ mát để ngắm phong cảnh, thì biết đây là một gia đình giàu có.
Xung quanh đình nghỉ mát có treo rèm mỏng, bay phấp phới trong gió, trong đình có bày một bàn trà, trên đó có mấy đĩa bánh ngọt, hoa quả, bình trà, và một người đẹp đang lười biếng nằm nghiêng trên giường, đúng lúc thẳng mặt với Diệp Khôn, chỉ là hình như người đẹp có tâm sự, không nhận ra anh đang nằm nhoài trên đầu tường nhìn trộm.
Mỹ nhân có hàng lông mày cong như trăng non, đôi mắt hoa đào ầng ậc nước sâu thẳm, làm cho người ta cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó, gò má không chút son phấn mà rực rỡ, đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ mới ngủ dậy, lười biếng rung động lòng người.
Giờ đang là mùa hè, thời tiết nóng bức, tóc nàng được búi cao, lộ ra cần cổ thanh tú trắng mịn, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, mơ hồ ẩn hiện chiếc yếm màu hồng, đường cong tuyệt mỹ, dáng người đầy đặn, sự quyến rũ thành thục trêu chọc tâm hồn người ta.
Nếu nói, Lan Phi cao quý đoan trang, Lệ phi trời sinh mị hoặc, lẳиɠ ɭơ hút hồn thì khí chất của người đẹp này xen là sự pha trộn của hai người đó, hoặc gộp cả hai người, tạo thành khí chất đặc biệt của nàng ta.
Cực phẩm, tuyệt đối là vẻ đẹp cấp bậc hại nước hại dân!
Nói tới người đẹp này, nàng cũng khá nổi tiếng trong hoàng thành.
Nàng tên là Cung Thanh Nhi, người Bành Thành, nhà nghèo, mười lăm tuổi đã gả cho nhà Liễu thị vọng tộc ở Bành Thành, trượng phu Liễu Đồng Sinh chết sớm khi nàng mới gả vào được ba tháng.
Cung Thanh Nhi giữ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, định để tang chồng đến chết, không tái giá, ai ngờ bố chồng Liễu Minh Liễu lão gia tử là ông già háo sắc, dám có ý định với nàng.
Chuyện xấu xa lσạи ɭυâи cha chồng con dâu xảy ra trong gia đình giàu có, là chuyện bình thường không có gì lạ, nhưng Cung Thanh Nhi không phải phụ nữ yếu đuối chịu nhẫn nhục, trong xương cốt có sự quật cường trinh liệt, suy nghĩ của nàng khá cởi mở, luôn cho rằng tại sao phụ nữ chỉ được có một chồng, còn đàn ông lại được năm thê tứ thϊếp? Phụ nữ xa đàn ông là không sống được?
Có thể nói, nàng là người phụ nữ mới trong thời đại này.
Liễu Minh Liễu lão gia tử muốn lσạи ɭυâи, nhưng ông đã tính toán sai, vào đêm mưa to gió lớn, ông lẻn vào phòng ngủ con dâu, muốn giở trò đồϊ ҍạϊ , kết quả bị con dâu hung hăng dạy dỗ một trận.
Liễu lão gia tử mặt sưng vù, bầm tím ngã lộn nhào, trong lòng ông ta vừa tức vừa hận vừa bất đắc dĩ, Liễu thị là danh gia vọng tộc có quyền có thế ở Bành Thành, nếu chuyện xấu này truyền ra ngoài, Liễu thị sẽ mất hết mặt mũi.
Thấy con dâu xinh đẹp động lòng người muốn thủ tiết, Liễu lão gia tử già nhưng tâm không già vẫn không cam lòng buông tay, để ép buộc, khuất phục Cung Thanh Nhi, lão ta tìm mọi cách gây khó dễ, nàng không nhẫn nhịn được nữa, ầm ĩ một trận, muốn rời khỏi nhà họ Liễu, tự ra ở riêng.
Chuyện này lập tức gây ầm ĩ xôn xao, vì thể diện của nhà họ Liễu, Liễu lão gia tử đành phải đồng ý cho Cung Thanh Nhi tự ra ở riêng, gây chấn động một vùng, là một việc là khiêu chiến với tư tưởng truyền thống.
Cung Thanh Nhi không để ý đến ánh nhìn khác nhau của người khác, bỏ ngoài tai những lời phỉ báng và bàn luận rợp trời, dẫn theo tỳ nữ và của hồi môn một mình tới Hoàng thành phồn hoa sống.
Vào thời đại người phụ nữ phải tam tòng tứ đức, một quả phụ mất đi người trụ cột trong gia đình, cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng Cung Thanh Nhi bán của hồi môn xong, làm việc chăm chỉ trong Hoàng thành phồn hoa này mấy năm, giờ đã có vị trí vững chắc rồi.
Giờ nàng đã là bà chủ lớn của ba tiệm bán vải, có một căn nhà lớn, ngoài thành có một nông trang, ruộng hàng trăm mẫu, cuộc sống rất thoải mái, chí ít, vẻ bề ngoài là như thế.