Hôm sau lúc lâm triều, khi văn võ bá quan nhìn thấy Nội các đại học sĩ Đàm Giang Dân xuất hiện với vẻ mặt hớn hở, ai nấy đều há hốc miệng.
Trước đó, Hoàng thượng chuyên quyền độc đoán đột nhiên hạ chỉ xá tội chết cho gia quyến đại thần can gián bị tịch thu gia sản, chém đầu, còn xử lại án giúp họ, nhưng không hề nhắc tới Nội các đại học sĩ Đàm Giang Dân.
Mấy đại thần có quan hệ tốt với Đàm Giang Dân đều cảm thấy vui mừng, dồn dập chúc mừng, còn những đại thần muốn đẩy ông vào chỗ chết thì tụ lại một chỗ, nhỏ giọng bàn tán với nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ông ta bị Hoàng thượng hạ lệnh bắt giam tống vào thiên lao để thẩm vấn, giờ ông ta lại nghênh ngang thượng triều, nếu không có thánh dụ của Hoàng thượng, ai dám thả ông ta ra ngoài chứ?
Không biết Hoàng thượng bán gì trong hồ lô của Người nữa? Tâm phúc Trương Các Lão không có ở đây, không ai trong bọn họ dám lấy chuyện này ra bàn tán.
Theo thông lệ, văn võ bá quan bái kiến Hoàng thượng, ca tụng công đức xong thì tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh cất giọng nói sắc bén đặc trưng của thái giám: Có việc thì dâng tấu, không có việc thì bãi triều.
“Lão thần có bản tấu.” Chỉ huy sứ Long Kỵ tướng quân Vương Đồng, thống lĩnh Vũ Lâm Vệ là người đầu tiên bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, tuổi tác lão thần đã cao, không còn đủ sức thống lĩnh Vũ Lâm Vệ, mong Hoàng thượng ân chuẩn cho lão thần cáo lão về quê.”
“Cái gì?” Không ít đại thần ngạc nhiên kinh hô nhưng ngẫm lại, tam công tử của Vương Đồng xúc phạm thánh giá, không bị chém đầu đã may lắm rồi, ông ta lùi một bước tiến hai bước, bảo vệ tính mạng cả nhà cũng là hành động bất đắc dĩ.
Diệp Khôn lạnh nhạt nói: “Chuẩn tấu.”
“Tạ ơn Hoàng thượng ân chuẩn.” Vương Đồng nói: “Hoàng thượng, chiến sự biên ải đang căng thẳng, tình hình thiên tai ở phía Bắc lại nghiêm trọng, lão thần nguyện quyên tặng năm trăm ngàn lượng bạc, cố gắng góp chút sức mọn.”
Các đại thần khác đều thầm mắng chửi hành động này của ông ta, ông ta lấy năm trăm ngàn lượng bạc chuộc người thì thôi đi, sao phải nói chuyện này trên triều chứ, đây chẳng phải là hại người khác sao?
Nhóm bách quan văn võ này, có nhiều nhà có gia tài bạc triệu, giàu nứt đố đổ vách, nhưng muốn bọn họ quyên bạc cứu trợ thiên tai, đơn giản mà nói chính là nhổ lông trên người bọn họ, rất xót.
Diệp Khôn cười nói: “Vương ái khanh lo nước thương dân, thấy được lòng trung thành, Trẫm rất cảm động, chúng ái khanh có cảm nghĩ gì không?”
Tối qua lúc thân mật cùng Lan Phi và Hạnh Chiêu Dung, anh bỗng có linh cảm, phái người xuất cung ngay trong đêm, đến phủ tướng quân của Vương Đồng, ra ám hiệu một lượt, Vương Đồng quả nhiên không làm anh thất vọng.
Rõ ràng câu nói chúng ái khanh có cảm nghĩ gì không, chính là vơ vét trắng trợn, các ngươi nhìn xem, Vương Đồng tướng quân trung thành tuyệt đối, lo nước thương dân, chủ động quyên năm trăm ngàn lượng bạc cứu trợ thiên tai, các ngươi thì sao? Có trung thành với Trẫm không? Trong lòng có bá tánh Đại Chu không?
“Thần nguyện quyên mười ngàn bạc trắng.”
“Thần nguyện quyên hai mươi ngàn bạc trắng.”
“Thần nguyện quyên xx bạc trắng.”
Lập tức, văn võ bá quan toàn triều đều tranh nhau bước ra khỏi hàng thể hiện lòng trung thành, lão già Vương Đồng mở đường, Hoàng thượng lại ám hiệu trắng trợn như thế, ai dám không quyên bạc biểu hiện lòng trung thành chứ?
Vương Đồng bị đám văn võ bá quan thầm mắng chửi một thôi một hồi trong lòng, còn Diệp Khôn thì cực kỳ vui vẻ, suýt bật cười ha hả, mấy lão già này đúng là lắm tiền, chỉ chốc lát đã rút ta hơn một triệu lượng bạc, chậc chậc, hình như anh có thiên phú trong làm ăn, khà khà.
Tiểu thái giám cầm bút nhanh chóng ghi chép lại số bạc các quan đã quyên, ngoài quan viên đang làm việc bên ngoài, các văn võ bá quan có mặt tại đây đều rất “tích cực”, “hăng hái”, quyên bạc biểu hiện lòng trung thành, đương nhiên, cũng có những quan thanh liêm, cắn răng quyên mấy trăm lượng bạc, Diệp Khôn cũng không mắng bọn họ keo kiệt.
Quan thanh liêm mà, quyên ra hai ba trăm lượng bạc đã cố hết sức rồi, chỉ cần có lòng là được, anh sẽ ghi nhớ, sẽ có ngày bù đắp cho các ngươi, hì hì.
Tiếp đó, Diệp Khôn bổ nhiệm Nội các đại học sĩ Đàm Giang Dân làm Khâm sai đại thần, ban cho Thượng Phương Bảo Kiếm, hễ là tham quan ô lại thì tiền trảm hậu tấu, Long Kỵ tướng quân Vương Đồng thăng cấp làm Long Tương tướng quân, đi theo bảo vệ an toàn cho Khâm sai đại nhân.
Thật ra, Vương Đồng vẫn chưa già, chỉ khoảng hơn năm mươi tuổi, gừng càng già càng cay, nếu không tại nhi tử ông gây chuyện, đương nhiên ông sẽ không cam lòng cáo lão về quê, giờ mặc dù bị Hoàng thượng cắt thực quyền, nhưng cho thăng cấp làm Long Tương tướng quân, cũng xem như an ủi phần nào.
Chức chỉ huy sứ trong Vũ Lâm Vệ đang để trống, được giao cho Phó chỉ huy sứ Đổng Cát Hiên trong Thành Vệ Quân tiếp quản, cũng xem như một biến tướng Diệp Khôn báo đáp việc mượn bạc nhà Đổng Cát.
Thiên uy khó lường, tâm tư Hoàng thượng thay đổi nhanh chóng, lại chuyên quyền độc đoán, các lão thần chưa kịp phản ứng lại, chuyện Khâm sai đại thần đã giải quyết xong rồi.
Tiếp đó, Diệp Khôn hạ chỉ thành lập Hắc Y Vệ, do anh đích than quản lý, tự phong mình một chức quan Đốc Vệ, bổ nhiệm Mục Hiếu Trung làm Phó đốc vệ, các chức vị bên dưới là Hiệu Vệ và Vệ úy.
Sở dĩ thành lập Hắc Y Vệ là chỉ gián điệp bí mật mật thám ở nước địch, có đặc quyền tiền trảm hậu tấu.
Lần này, toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều bùng nổ, nếu Hắc Y Vệ chỉ là gián điệp bí mật mật thám nước địch, đáng lý phải thuộc quyền cai quản của bộ Binh, vậy mà Hoàng thượng lại đích thân nắm giữ, đồng thời còn khoa trương có đặc quyền tiền trảm hậu tấu, rõ ràng là nhắm vào cơ quan đặc vụ trong nội bộ.
Hôm nay Diệp Khôn chuyên quyền độc đoán, văn võ bá quan trong triều chưa kịp phản ứng lại, anh đã lên tiếng bãi triều, không đợi họ phản ứng lại, đã đứng dậy phủi mông rời đi.
Trở về Ngự thư phòng, Diệp Khôn phê duyệt một số tấu chương, thật ra rất đơn giản, đọc nội dung cơ bản, thấy được thì làm OK, tiếp đó, anh ngồi khoanh chân trên nệm gấm, vận công thổ nạp, vận khí xung huyệt.
Năm cảnh giới trước mắt đều là nền tảng, nhất định phải kiên trì bền bỉ, mặc dù hơi cực khổ, nhưng nghĩ tới hoài bão vĩ đại của mình, vì niềm vui hạnh phúc của các phi tử, anh phải chịu khổ tu luyện.
Đến chạng vạng tối, anh mới dùng chân khí nội gia ngưng tụ mở mấy huyệt đạo, tự cho mình là tốt, dùng bữa tối xong, anh tràn đầy hứng thú di giá đến cung Thừa Đức.
Nghĩ tới sự phóng đãng của Lệ phi, toàn thân anh nóng lên, tràn đầy du͙© vọиɠ, hận không thể đè ngã nàng này, giải quyết tại trận.
Lúc này trời đã tối, trong tẩm cung Lệ phi chỉ treo hai ngọn đèn l*иg, ánh sáng hơi mờ ảo, Diệp Khôn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của tiểu cung nữ, đợi Lệ phi tắm xong quay về sẽ khai chiến.
Lần này, Lệ phi không tặng bài múa hay ăn đêm gì nữa, chỉ theo thường lệ, thổi tắt hết đèn trong cung xong mới chịu để anh sủng hạnh.
Diệp Khôn lại hưởng thụ bản lĩnh tuyệt diệu của Lệ phi lần nữa, hưởng thụ mùi vị tươi đẹp hút hồn đó, giờ có bảo anh bỏ hoa mẫu đơn xuống anh cũng cam lòng.
Một đêm vận động điên cuồng, lúc xuống giường, Diệp Khôn cảm thấy chân mình mềm nhũn, bản lĩnh Lệ phi thật lợi hại, làm anh hơi sợ hãi, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện trèo lên người nàng.
Xem ra, bản lĩnh của anh vẫn chưa được…
Diệp Khôn lại bị đả kích lần nữa, không còn tâm trạng dùng bữa sáng, uể oải thượng triều, xử lý mấy chuyện rồi bãi triều sớm.
Dằn vặt suốt đêm, cả người mệt đến mức không mở mắt nổi, anh chạy đến cung Càn Thanh, bò lên giường lớn thơm ngát của Lan Phi, vừa nằm xuống đã ngáy khò khò, làm Lan Phi và Hạnh Chiêu Dung bất đắc dĩ thở dài.
Hiện nay hậu cung chưa có Hoàng hậu, lúc trước còn có mấy phi tử, nhưng Hoàng thượng nghe lời gièm pha của Lệ phi hồ ly tinh kia, ban chết cho họ, không thì đày vào lãnh cung, giờ chỉ còn lại nàng và Lệ phi là phi tử, Hạnh Nhi là Chiêu Dung mới được sắc phong.
Đêm qua Hoàng thượng không tới đây, đương nhiên là tới cung Thừa Đức rồi, nhìn dáng vẻ vô cùng uể oải của Hoàng thượng, hai người cũng bất đắc dĩ, đều tại Lệ phi mê hoặc kia hãm hại!